Old school Swatch Watches

Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chap 6

....Mưa vẫn rơi… trời tối dần và… nó vẫn ngồi đó… đôi vai run run như hứng lấy những giọt nước trong suốt… rồi chợt cảm thấy ấm áp… thấy như mình không cô đơn… thấy như mình đang được sưởi ấm… và thấy như mình đã tìm lại được ai kia… 
Ai đó… phải! là một ai đó với đôi cánh tay dài, đôi bờ vai rộng lớn… ôm lấy nó… rất chặt. ai vậy? là ai mà có thể đến bên nó vào lúc này? là ai mà có thể cho nó cái cảm giác yên bình thế này? là ai?????? 
Nó nhìn thấy anh… nhìn thấy anh với khuôn mặt thiên thần hiền từ đang ôm lấy nó… là nó mơ chăng? Nếu là mơ thì nó cầu xin trời đừng cho nó tỉnh lại… nó muốn được ở bên anh, được gần anh như thế này, được anh che chở dưới đôi cánh tay rộng lớn… anh che mưa cho nó. một giấc mơ ngọt ngào mà nó luôn ao ước… cuối cùng thì trong mơ, nó cũng đã gặp anh, đối diện với tình cảm thật của mình… ấm quá! ấm như được ngồi bên một bếp lửa đỏ hồng… ấm như được úm mình trong chiếc chăn bông dày cộm… ấm như được khoát cho hai ba lớp áo lông… 
Nó giờ đây chỉ khẽ nhắm mắt cho hai hàng nước mắt hạnh phúc chảy dài… ước gì giấc mơ dài vô tận… 
- Anh nhớ em… 
Ai đó thì thầm bên tai làm nó khẽ lặng người… “đây… đây… không phải… mơ sao?” 
Nó rời khỏi vòng tay ấm áp đó… nhìn thật kĩ gương mặt người đó trong mưa… mắt nó nhoè cả rồi… nó không tin vào mắt mình nữa… 
Nó đưa đôi bàn tay nhỏ bé run run chạm vào gương mặt kẻ đối diện… mềm mại, mìn màng như da em bé… đôi mắt này… đôi môi này… cái mũi này… tất cả đều là thật… rất thật. rồi nó nhìn hắn ta trân trối… 
- Không… không phải… anh đi rồi sao?????? 
- Anh không đi được… khi em vẫn còn ở đây…. 
Trở lại hai tiếng đồng hồ trước… tại sân bay… 
Hắn nhìn tất cả lần cuối cùng rồi quay lưng bước đi… bỗng… 
- Hoàng! Cậu đứng lại đó!!!!!!!!! 
Hắn giật mình quay lại… thì ra là Khánh, mà Khánh đến đây làm gì nhỉ? 
Chưa kịp nói gì… chỉ mới quay lưng lại là Hoàng bị Khánh nện cho một cú vào miệng… đau chết được 
- CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ?????? – Hắn điên lên 
- Làm gì à? tôi đánh cậu chứ làm gì? tôi phải đánh cho cậu tỉnh!!! 
Rồi Khánh nhào zô… uýnh típ… hắn chỉ đỡ đòn mà hok đánh trả 
- Cậu… cậu bị điên à????/ tớ hok muốn lôi thôi ở đây, sắp tới giờ bay rồi!!! 
- Hừ! cậu định đi như thế à? chả lẽ cậu hok luyến tiếc gì sao??????? 
- Tiếc? ý cậu là gì hả?????? 
- Cậu còn quên ai ở đây không? 
- Không biết nữa… có gì đó… nhưng hok nhớ rõ… mà tớ cũng chả muốn nhớ làm gì! 
Nghe tới đây Khánh điên lên, nhào zô đánh hắn tới tấp… 
- Vậy thì tao sẽ bắt mày phải nhớ… thằng khốn! ngay cả bạn gái mày… em gái mày… người mày iu thương nhất mà mày cũng chẳng nhớ… vậy thì tao sẽ đánh cho mày tỉnh… 
Những cú đấm của Khánh mạnh tới nỗi làm hắn máu mũi từa lưa… con bạn gái thấy thế là oái oái mà cũng chả thấy ai tới giúp… 
- Mày nhớ chưa hả???// mày phải nhớ… mày phải nhớ người con gái đó… mày không được quên… em gái mày đấy… bạn gái mày đấy… mày có nhớ không hả????
Hắn chịu đòn… đau tái người… những cú đấm dội vào cơ thể… hình như cũng từng có người đánh hắn như thế này… còn nhìu hơn nữa… đau hơn nữa… rất nhìu người, bặm trợn… dữ dằn… muốn đánh hắn chết… hắn chịu đòn… chỉ vì người con gái đó… hắn thấy rồi, cuối cùng gương mặt cô ấy cũng rõ nét và hoàn hảo trong đầu hắn… gương mặt xinh xắn, tính tình dữ dằn… 
- Kim!!!!!!!!!!!!! 
Hắn hét lên. Hắn nhớ ra nó rồi… cuối cùng cũng nhớ ra rồi… 
- Mày chịu nhớ rồi à? 
- Tôi… cám ơn anh!!!!!!!! 
Nói rồi hắn vụt chạy đi, để lại một cô gái trên mái bay với gương mặt thất vọng… 
Hắn chạy khắp nơi tìm nó mà chả nơi nào có cả… trường học, quán nước, ngay cả nhà nó, cũng không có… rồi hắn lang thang trên đường… chợt cơn mưa rơi xuống, đôi chân bỗng dưng đưa hắn đi trên con đường quen thuộc… đến công viên và gặp nó ở đó
Nó ngỡ ngàng nhìn hắn như sinh vật lạ, tay vẫn ôm nó… 
- Anh buông em ra… 
- Mới ôm chút xíu hà… yên chút đi! 
- Buông em ra! Anh làm cái quái gì vậy hả?????? anh là anh tri em đấy! 
- Anh trai? Vậy em đã chịu nhận anh là anh trai rồi à? – hắn mỉm cười tinh nghịch 
- Dù sao thì cũng phải chấp nhận thôi! 
- Anh chỉ là anh trai em khi nào em nhịu nhận cha! 
- Không!... không đời nào!!!! Ông ta không phải cha tôi! 
- Vậy thì anh có quyền. – hắn ta lại xáp vô… ôm nó! 
- Tôi bảo buông tôi ra! Anh làm gì vậy hả??? ngay cả em gái mình mà anh cũng có thể làm vậy à???? 
- Thì sao nào? Em biết tính anh mà, thik thì làm cho bằng được! 
Hắn vẫn bướng bỉnh như cố tình chọc tức nó… nó thì đang sôi gan lên đây! 
- anh có thể nói như vậy à???? tôi không ngờ anh… 
- thì sao nào? Anh em thì có gì quan trọng đâu chứ? Huống gì anh với em chỉ chung ông già! Có chết ai đâu mà lo… với lại… 
- bốp…. 
một cái tát dành cho hắn, nó đánh hắn, dồn hết tức giận lên đôi bàn tay nhỏ bé 
- Anh đê tiện vậy à? hừ! bấy nhiu đó cũng làm tôi đủ đau lắm rồi… anh đi đi! 
Hắn mỉm cười rồi xoa xoa bàn tay lên má 
- Đau đấy! không ngờ một năm nay em trở nên cứng rắn còn hơn trước nữa… 
Rồi hắn đặt tai lên vai, xoay người nó lại 
- Trịnh Vĩ Thiên Kim! em nghe cho rõ này!... anh… và em… không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào! Em nghe rõ chưa? 
Nó nhìn hắn… một lần nữa ngờ ngàng, một lần nữa xôn xao… đây là điều nó mong chờ một ai đó nói cho nó biết, nó vẫn hi vọng thế. nhưng lời nói này xuất phát từ hắn… có đáng tin không? 
- Anh… anh nói thật? 
- Anh đùa em làm gì??? cuối cùng thì cũng nhẹ cả lòng… 
- Nhưng sao… 
- Mẹ anh đã nói dối… - hắn trở nên chua chát 
Hắn đã nghĩ mẹ hắn là một người mẹ tuyệt vời… luôn iu thương chiều chuộng hắn, và với ba, mẹ là một người vợ hết lòng thương iu lo lắng cho chồng, luôn vun vén hạnh phúc gia đình, thuỷ chung son sắt… nhưng bà đã làm hắn thất vọng. 
Mười tám năm về trước… cái ngày mà cô chủ nhỏ của tập đoàn lớn nhất nhì trong giới kinh doanh biết mình đã mang thai trong một phút nhẹ dạ ở vũ trường, cô đã khóc rất nhìu… tội lỗi… nhục nhã… cô đã định tự sát. Nhưng cha mẹ ngăn cô lại, và gả cô cho một cậu chủ dưới trường hòng che mắt thiên hạ và đỡ phải chịu tai tiếng. bị ám ảnh bới cái thai… cảm giác tội lỗi với người chồng mới… cô đã không dám nói ra… và rồi năm tháng chung sống bên nhau, hai người trở nên mặn nồng… cô cứ ngỡ người chồng không biết gì, cô vẫn khôn dám nói… cô sợ phải mất anh, mất người chồng mà cô hết lòng iu thương 
Quay lại sau đó 17 năm…
Thằng nhóc vừa khoẻ lại sao ca mổ… vẫn còn bần thần… trước khi vào phòng mỗ, hắn đã loáng thoáng nghe cha hắn bảo là không có chung huyết thống… hắn đã đau lắm, cứ mong sau cơn mổ thất bại… cho hắn chết luôn. 
Giờ đây nơi vết thương vẫn còn đau buốt, hắn nhớ lại câu nói đó… lòng nặng nề không thể tả. hoá ra hắn không phải con ruột của ông, hoá ra tình thương mà bấy lâu nay ông dành cho chỉ là thương hại. nhưng không, ông đã rất thương hắn, hơn cả sinh mạng mình, ông đã dùng hết tình thương như một người cha đối với hắn. dù biết hắn không phải con ông. 
Ông bước vào phòng bệnh… đôi mắt suy tư mất ngủ, việc công ty + phải lo lắng cho hắn làm ông trở nên xơ xác hắn ra 
- Con hãy ráng nghĩ ngơi, đừng cử động nhìu. Ba gọt cam cho con nhé 
Nước mắt hắn cứ muốn trào ra, tình yêu của ông ấy thật bao la… 
- Ba biết con không phải con ba… sao ba vẫn đối xử tốt với con? 
- Thằng ngốc này! ba không thương con thì thương ai? Dù gì thì con vẫn là đứa con mà ba iu thương… 
Chợt ông khựng lại… ông lại nhớ về con bé ấy… ông có lỗi với nó, với mẹ nó… 
- Mẹ đã có lỗi với Ba, Ba không hận mẹ con sao? 
- Không con ạ! Ai mà chả có lỗi lầm… con cũng không nên trách mẹ… mẹ cũng đã giày vò nhìu… 
Hắn thấy thương ba hắn quá, ông cao thượng biết chừng nào… cả đời ông chỉ sống cho công việc… vợ và con. Ông chẳng tham thú vui như những người đàn ông khác, ông rất nghiêm khắc nhưng đôi lúc cũng mềm mỏng khôn ngoan, ông là mẫu người lí tưởng mà hắn luôn thần tượng. 
Trở về thực tại, nó ngớ người ra… giờ nó không biết cảm xúc như thế nào nữa… chỉ biết nó đã ôm chầm lấy hắn… một lúc sau… 
- Thôi mình về… em ướt thế này thì cảm mất! 
- Uk! 
- Anh muốn em giúp anh cái này… 
- Chuyện gì? – nó nghiêng người hỏi khi thấy nét mặt nghiêm trọng của hắn… 
- Tha thứ cho ba nhé!
Sáng hôm sao nó đang lúi húi trong nhà, lòng vui không tả. chợt có một chiếc mes đen bóng lù lù tiến vào… một người đàn ông khá lịch lãm bước ra, vẻ mặt hồi hộp xen lẫn lo lắng… ba nó! 
Ông cứ ngập ngừng, lòng muốn tiến vào trong nhưng chân lại thụt lùi, đấu tranh nội tâm mãi mới bước được đến cửa… 
Nó vừa định ra ngoài thì đụng ngay vào người ông… nó ngước lên… 
- Con… con… 
- … ông đến đây làm gì? 
Nó lạnh lùng hỏi, tim ông như bị xé nát, cũng may là ông đã chuẩn bị tinh thần trước 
- Ba… ba… đến để… 
- Ai trên nhà vậy con? Có khách à? 
Tiếng mẹ nó làm ông ta đừng yên trời trồng… khi bà bước lên… hai ánh mắt giao nhau, tình yêu, sự hận thù thể hiện lên cả 
- Linh… 
- Ông… sao ông đến đây? ông đến để làm gì? 
- Tôi… tôi muốn đến để xin bà tha thứ… 
- Tha thứ? ông có làm gì nên tội đâu? lỗi là ở tôi, khi xưa tui quá ngu ngốc! 
- Xin bà! Xin bà đừng nói thế, thà là bà mắng nhiếc tôi… 
- Thôi đủ rồi! việc nên biết ông cũng đã biết, giờ ông về đi 
- Bà… con tôi… 
- Phải! nó là con ông, là giọt máu của ông… 
Nói tới đây bà nghẹn lại… nó cũng chẳng biết nói gì, nhưng nó không khóc, nó phải cứng rắn hơn mẹ nó. ông ta nhìn nó, nước mắt lưng trồng. ông ta khóc ư? tại sao lại khóc cơ chứ? Ông cứng rắn lắm mà? Ngay cả khi Hoàng bị tai nạn thập tử nhất sinh mà ông ta còn bình tĩnh được sao bây giờ lại khóc? 
- Kim… con… 
- …
.........................................................
Bạn đang đọc truyện tại giaitri321.pro.vn chúc các bạn vui vẻ
..............................................................
Ánh mắt ông như cầu xin nó, như van nài nó, bố thí cho ông ta chút tình thương. Nó phải làm sao đây? nó phải cư xử thế nào đây? đảo mắt qua mẹ nó để cầu cứu, xin một lời chỉ dẫn, nhưng mẹ ngồi đó, nước mắt giàn giụa, chẳng nói cấu nào. Lại mẹ nữa… sao mẹ lại khóc kia chứ? Vì người đàn ông này mà khóc ư? đáng không? nó nhớ lại lời Hoàng 
“lúc biết có sự ra đời của em… ba đã tìm khắp nơi nhưng không thấy, ba đã tìm đến kiệt sức… rồi nghe đâu đó phong phanh em và mẹ đã mất, ba đã tự hành hạ dằng vặt mình, bỏ ăn bỏ ngủ suốt mấy tuần lễ… ba luôn nhớ đến em, ngốc ạ. Ba luôn mơ về mẹ em. Đôi khi nằm bên cạnh mẹ anh mà ba cứ gọi tên mẹ em mãi… tha thứ cho ông ấy, em nhé?” 
Nó phải làm sao? Tha thứ hay không? chỉ hai từ… tha thứ thì có tác dụng gì? làm nó và mẹ bớt khổ hơn sao? Làm bao nhiu năm sống sơ cực đó tốt đẹp hơn sao? Nhưng ông ấy đã làm gì để nó phải hận? không làm tròn nhiệm vụ người cha? Bỏ người mẹ nó và nó? nó làm sao ấy nhỉ? Ông ta cũng quan tâm đến nó cơ mà? Ông ta cũng đã tìm kím khắp nơi cơ mà… bây giờ đầu óc nó rối quá, đấu tranh nội tâm dữ dội 
- Ba xin lỗi… mười mấy năm nay ba không làm gì đc cho con… ba xin lỗi… con không tha thứ cho ba cũng không sao, ba đáng bị như thế… bà và con hãy sống tốt nhé… 
Ông quay lưng bước rấ…u 
sau đó thế nào thì... ai coi phim nhìu biết liền há
- … Ba! 
Tiếng ba thốt ra từ đôi môi nhỏ run run của nó. cuối cùng thì nó cũng gọi đúng người ba ruột của mình sau ngần ấy năm trời. ông quay lại, gương mặt rạng rỡ… ông bước đến… rất nhanh, một, hai ba bước… và ôm chầm lấy nó, báo vật của ông! 
- Con gái của ba… con của ba… cuối cùng con cũng nhận ba… đứa con yêu quí của tôi… con chịu khổ nhìu rồi… 
Nó thấy sao mà ấm áp thế không biết, vòng tay của ba cũng ấm như hắn nhưng khác chút chút, có cái gì chảy ra từ mắt nó, không phải nó khóc đâu, đó chỉ mà hạnh phúc đang dâng trào chực tuôn ra ấy mà… 
Mẹ thấy ba con nó ôm nhau khẽ mỉm cười hạnh phúc nhưng rồi gương mặt bà lại tối sầm, lạnh lẽo… 
- Ông nên về đi, kẻo bà ấy… 
- Bà ấy không dám đến đây, không dám đối diện với bà… bà tha lỗi cho bà ấy chứ? 
- Tôi xưa giờ chưa từng giận ai thì làm sao có thể tha thứ? 
Ông nhẹ cả lòng, cuối cùng thì vợ con… à không, mẹ con nó cũng tha lỗi cho ông. 
- Tôi muốn đc chăm sóc bà, bù đắp cho bà và con khoảng thời gian vừa qua… có được không? Linh? 
- … 
Bà có hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần 
- Tôi đã có chồng, tuy ông ấy mất nhưng tôi vẫn sẽ chung thuỷ với chồng quá cố của tôi… ông nên chăm sóc tốt cho bà ấy thì hơn… còn Kim, nó quyết định sao thì tuỳ nó. 
Mẹ lại đưa nó vào tình huống khó xử rồi… tự nhiên kêu chọn thì chọn làm sao cơ chứ? Thật là! 
- Kim! con có muốn về ở cùng ba không? ba muốn được chăm sóc con… 
- Con sẽ ở lại đây ba à! đây là nơi con lớn lên, con không đi đâu hết! 
- Vậy thì ta sẽ thường xuyên ghé thăm con… 
- Con ông thế nào rồi? – mẹ đột nhiên hỏi làm cả hai người cùng giật mình, nó và cha của nó 
- ổn rồi, cám ơn bà, thằng bé nhớ lại hết rồi! 
- nhớ lại? nó bị mất trí nhớ à? 
- uk! Sau khi khôi phục thì nó chả nhớ ai cả. chỉ nhớ mỗi tôi và mẹ nó 
- … vậy nó có còn… à mà không có gì… thôi trễ ròi ông về đi! 
- Bà muốn nói gì sao? 
- Không… không có gì đâu chỉ là… nó và Kim có tình cảm với nhau… hai anh em nó…
- Hoàng không phải con ruột của tôi! 
- Cái gì? không phải… 
Ông khẽ gật đầu, bước ra cửa 
- Tôi về… hai… à không, ba mẹ con ngủ ngon… 
Ông mỉm cười khi thấy bé Lâm nấp sao lưng nó nãy giờ. Khi bóng ông và chiếc xe khuất rùi Lâm ta mới cơ dịp lanh chanh 
- Ổng là ai zậy Hai? Mà ổng đến đây làm gì? đòi bắt mẹ của Lâm à? 
- Không! 
- Chứ ổng tới làm gì? 
- ổng… đòi bắt Lâm chở về sở thú nuôi luôn 
- AAAA! Lâm hok đi đâu! Lâm kute không thik bị nuôi trong chuồng… huhu.. 
Nó bật cười, giờ thì nhẹ người rùi, ân đền oán trả… xong cả. 
Hai ngày sau… tại một sân bay 
- Anh đi đây! chỉ hai năm thôi, chờ anh nhé! 
- Anh giữ gìn sức khoẻ… về sớm… 
- Tất nhiên rùi, anh sẽ nhớ nhóc lắm đấy… 
- Em cũng vậy. mà này! đi qua đó mà lăng nhăng thì về đây chết không đất chôn đấy nhá! – nó doạ nạt 
- Sợ quá sợ quá… có con bạn gái dữ thế này anh nào dám hó hé… 
Thấy hai đứa nó như thế này Vân và Khánh cười khúc khích… cả hai đứa và bé Lâm cũng đến tiễn chân hắn. hắn đến trước mặt từng người 
- Vân này! coi chừng con nhóc này dùm tui nhá! 
- Uk! Cậu đi bảo trọng! 
- Khánh! Cậu chăm sóc cô ấy giúp tui nhá… cậu là anh, tui chỉ tin mình cậu thui… 
- Yên tâm! 
- Dù sao thì cảm ơn cậu… nhờ cậu mà tui tỉnh ra đấy, nếu không chắc giờ nay tui ở bên anh ôm mối hận từng rùi… 
- Thì giờ cậu vẫn phải qua đó đấy thôi. 
- Uk! Nhưng mà đi du học thui… hai năm tớ về… 
- Hai năm nữa thì Hai của Lâm hok chờ “thằng anh” nổi đâu… chắc Lâm phải kiếm anh hai mới quá… - bé Lâm ở đâu đưa mặt tơn tơn vô… có duyên dễ sợ. 
- Thằng nhóc này! vẫn còn thù dai thế à? – hắn nhìn bé Lâm rùi khum xuống, ghé sát tai thằng bé… - khi nào anh về thì anh sẽ dẫn vài cô bạn gái nước ngoài về cho Lâm… Lâm chịu hok? 
- Huh? Thiệt hả? Lâm chịu… anh nhớ về sớm nha… thương anh quá 
Bé Lâm mừng quýnh, ôm lấy đầu hắn hun lấy hun để, mấy ngừơi kia chả hỉu gì cả 
- Này nhóc! Anh đi đây… em bảo trọng… anh sẽ liên lạc thường xuyên với em… 
Hắn lên máy bay sau khi vấy tay chào tất cả…
Cuộc sống hai năm qua vẫn nhộn nhịp hối hả, chạy đua với thời gian, và ngày hum nay cũng như bao ngày bình thường khác nhưng có ai biết đâu, hum nay là ngày đặt biệt quan trọng với ai đó… là ai nhỉ? 
Khánh và Vân đã cùng nhau bay qua Úc du học oỳ, hai đứa rủ nó đi, nhưng nó quyết lòng ở lại… (yêu quê hương thía) để chờ này hắn về… 
Nó đang là sinh viên kinh tế quant trị kinh doanh… học hành lu bu, lại phải đi làm thêm nữa khiến nó mệt mỏi. nhưng mệt mỏi không có nghĩ là thôi chờ đợi, nó vẫn đợi hắn, cái thằng mắc dịch, cả tuần lễ mới thấy nhắn cho một tin, đôi khi nửa tháng mà chả thấy tin nhắn nào cả. những lúc đó nó tức điên lê nhưng cũng phải nén lại, khi nào hắn về rồi trả thù cũng hok muộn. và sợ chờ đợi mỏi mòn của hai năm qua cũng đã được báo đáp một cách hậu hĩ 
Có tin nhắn… 
“anh sắp hạ cánh rùi đây, em ra công viên nhé” 
Mó mừng hơn bắt được vàng, cuối cùng thì hắn cũng vác cái xác về rùi… vậy là từ này nó hem phải thân tàn ma dại mong hắn như thiếu phụ trong chồng… “ủa? mà sao lại đến công viên chứ? Không đến sân bay mà lại đến công viên?” nó ngớ ra không hỉu nhưng cũng hí hửng thay đồ rùi đánh bộ ra công viên. Trời dần sang chiều những ánh nắng lọt qua kẽ mây tạo thành luồn thẳng tấp vàng rực rỡ… rùi ngày càng nhạt dần… nhatk dần… hoàng hôn đến… 
Nó ngồi trên ghế đá công viên… thơ thẩn, lòng xôn xao không tả xiết. không biết hắn bây giờ thế nào nhỉ? Có đẹp trai như xưa hay tàn tạ nhanh sắc… vì học. những tia nắng cuối cùng luyến tiếc rọi xuống những hàng cây… nà nơi đó, bóng dáng ấy xuất hiện, rạng rỡ hơn ánh nắng vàng, Dịu dàng hơn ánh hoàng hôn nhưng mạnh mẽ, cuốn hút ánh nhìn của mọi người. 
Hắn tiến tới nó… trong bộ vest đen, mái tóc phong cách như ngày nào, nhưng nhìn có vẽ chững chạc và… đàn ông hơn, không có cà tửng như hai năm về trước… 
Hắn đứng sựng lại trước mặt nó, ngắm nhìn nó nheo nheo mắt rùi nở nụ cười hiền
- Sao vẫn lùn thế nhỉ? Chả cao hơn chút nào à? 
Nghe câu này thì có khỏi bốc lên cao rùi đấy… nó chờ từ chiều tới giờ chỉ để nghe hắn nói một câu zô ziêng thế thui à? thấy sắc mặt nó, đoán biết nó đang nghĩ gì, hắn kiền đem nước lại hạ hoả 
- Thui nào, thui nào… đùa chút í mà… đừng nhìn anh thế chứ - rùi hắn dang tay ra – lại đây với anh nào! 
Nó vẫn đứng đấy, nhìn hắn chăm chăm không nói câu nào, hắn mỉm cười chạy đến, hai tay dang rộng ôm lấy nó… 
Vậy là khung cảnh lãng mạn đẹp đẽ này sẽ kết thúc fic của tui đấy à? không thể, phải thêm chút gì zô cho có vị đậm đà chút chứ! 
- Này người iu bé nhỏ… hai năm rùi không gặp, anh nhớ em điên lên được 
- Ai là người iu của anh? 
Hắn giật mình, buông nó ra… trơ mắt ếch nhìn… 
- Không phải người iu thì là gì hả????? – sắp có chiến tranh… 
- Gì mà người iu! Anh có nói là iu em bao giờ hả??? – nó vặn lại 
- À! – hắn cười cười như vừa hỉu ra chuyện gì đó! 
Rồi hắn lùi lại môt bước… móc cái gì đấy trong túi ra, đó là một cái nhẫn… mỏng manh nhưng sang trọng…xỏ vào giữa của nó trong vòng hai giây. 
- Hê hê! Thế này là hết chối rùi nhé… em là của anh rùi…haha – cười đắc thắng 
- Cái gì???// anh nghĩ em là cái gì hả?????/ đeo vào tay em mà không xin phép lại còn nói lăng nhăng nữa à?????? mà ai lại đeo nhẫn vào ngón này! 
- Vậy thì làm lại vậy… 
Hắn lại lôi ra một thứ khác… gì nữa đây? A một cái hộp trái tim đỏ xin xắn, nhìn sang trọng huyền bí quá… hắn bật nắp… bên trong có một chiếc nhẫn (lại nhẫn) tráng bạc lấp lánh… đẹp hơn bất cứ thứ gì mà nó từng nhìn thấy. hắn quỳ xuống… chuẩn bị tư thế cầu hôn. một nụ cười nữa thoáng nở trên môi ấy, rất tươi… nó thì đang căng thẳng… và hắn đã mở lời… cương quyết, mạnh mẽ… đầy tình cảm và nam tính… 
- Nghe đây! kẻ thù! Em đồng ý đội chung trời với anh chứ???????

- The End -



Từ khóa: Truyện Hay, Truyện Tình Cảm
Trang Chủ Truyện Hay Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Lên Đầu Trang
Thư Mục Khác
Phát Triển Bởi: Hạ Văn Thanh.
Điện thoại: 0987-772-879.
Email: mkinhnghiem@gmail.com.
Địa Chỉ: Thôn 1, Nghĩa Lâm, Tư Nghĩa, Quảng Ngãi.