Đợi Em Đến Cuối Cuộc Đời - Chap 4

Cô chợt ngẩng lên và thấy anh - Kodi đang đứng ngay trước mặt cô, anh đang khóc, những giọt nước mắt chảy lặng lẽ, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến thân thương có pha chút buồn bã. Trái tim cô như bị bóp nghẹt, sao anh lại ở đây, sao anh lại tìm thấy cô? Nhìn ánh mắt cô nhìn anh thì anh biết là đã không lầm người. Là cô - Narita, người anh yêu đến điên dại. Anh bước tới vòng hai tay ôm cô thật chặt. Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khuôn mặt anh . Hơi ấm củacô phả vào người anh, ngay giây phút này anh thấy mình như được hồi sinh. 

" Buông ra!" - giọng cô lạnh lùng nói. 

Đôi bàn tay anh buông thõng, anh giật mình trước câu nói đó của cô. Chuyện gì vậy. Cô không mong chờ anh như anh mong chờ cô sao. 

Narita bỏ đàn vào hộp rồi sải bước đi. Anh vội đuổi theo. Nhìn cô anh mơ hồ có cảm giácnhư xa xăm lắm! 

"Anh về đi!" 

"Về Nhật Bản cùng anh, bao năm qua em sống như thế nào, em đánh đàn để kiếm sống sao..." Bất giác anh thấy trên tay cô cầm điếu thuốc, anh lặng người không nói gì thêm. 

Anh vẫn đi theo cô. 

Cô đi vòng qua vài con đường, đến gần nhà ga, cô đi sâu vào một con hẻm nhỏ. Đến nơi anh hoàn toàn choáng trước cánh tượng trước mắt. Bọn ma cà bông, ăn, ngủ, hút, chích, nằm san sát nhau. Thật khó tưởng tượng khi cô cũng ngồi xuống nói chuyện bình thường với đám đó. 

Tức giận khi thấy cô bê tha và hư hỏng như vậy, anh nổi giận nắm lấy cổ tay cô giật mạnh lôi cô đi. Cô vùng tay ra và hét lớn: "Anh về đi, chúng ta chẳng là gì sao anh phải bận tâm!" 

Anh cay đắng nhìn cô và lặp lại: "Chẳng là gì sao?" Anh giật mạnh tay cô lôi cô ra khỏi đámma cà bông đó. 

- Những năm bỏ nhà đi em sống như thế này sao? Tụ tập hút chích sống bê tha trác tán như cái đám kia sao? 

- Cô nhìn anh cười nhạt. Vậy chứ cô biết tìm thứ gì để xua tan nỗi đau khổ đó chứ! 

- Theo anh đi về! - Anh nói giọng dứt khoát. 

- Không, em quen nơi này rồi, không muốn về. 

- Quen với hút chích, quen với ăn mày, quen với tụi ma cà bông, vậy gọi là sống sao, anh cứ nghĩ em sống rất tốt đấy. Thật là biết cách làm cho người khác thất vọng!" Bàn tay anh bóp chặt vào bàn tay cô. 

- Cô nhìn xuống bàn tay vẫn còn vết thẹo ngày bố chết cô bấu vào tay anh trong vô thức. Cô cương quyết nói: 

-Sống sao là quyền của em và hơn hết em không đụng đến ma túy. Vậy là xong rồi đúngkhông. Em đi đây!" 

- Bốp! Anh tức giận, đưa tay tát vào mặt cô. Bàn tay anh run run, anh nói " Nếu bố mẹ emmà biết em sống như thế này thì chắc họ ướckhông sinh em ra để e tệ hại như thế này " Anh quay đi bỏ về. 

Cô ôm một bên má bị tát sưng tấy, khẽ cắn chặt môi. Nhìn dáng anh thất vọng bước đi cô thấy xốn xang trong lòng. Nhưng quả thật cô không muốn về, cô quen cuộc sống nơi này, anh cứ xem cô như tụi ma cà bông kia cũng đươc. Cô vẫn chưa sẵn sàng để quên đi nỗi đau ngày đó. Về đến khách sạn bàn tay anh vẫn còn run run, lần đầu tiên trong đời anh đánh cô, bàn tay anh còn rát hẳn cô đau lắm. Quả thật cái gì lần đầu tiên cũng mang cho người ta cảm giác sợ hãi cả. 

Cuối cùng, không phải là cô quay về mà anh đã tìm về bên cô. Nếu người ta phải đi một vòng thật lớn mới tìm thấy nhau, thì ắt hẳn đó là định mệnh. Họ là định mệnh của nhau. Vì trái đất vốn là hình tròn nên sẽ có ngày những người yêu nhau tìm về bên nhau. Nhưng liệu có thứ gọi là hạnh phúc với những người đã phải chịu quá nhiều mất mát? 

Anh đến tìm cô vài lần ở cái con hẻm tệ nạn đó, cô không mở miệng nói với anh câu nào, trên môi lúc nào cũng ngậm điếu thuốc cháy dở. Gần đây cô hút thuốc như một con nghiện. Cô gầy đi nhiều, bờ môi ngày nào đỏ mọng xinh xắn giờ thâm đen. Anh nhìn mà đau xé lòng. Nhưng anh không biết làm cách nào để kéo cô trở về cuộc sống này. Cô cứ bướng bỉnh và cho những gì mình làm là đúng , anh sợ một ngày cô ức chế cùng cực , cô sẽ thử ma túy rồi chìm đắm trong cái thứ quái ác đó. Cuộc đời của cô nếu như vậy là coinhư chấm hết. 

---------------------
Bạn đang đọc truyện tại giaitri321.pro.vn
Chúc bạn online vui vẻ.

------------------
Đúng là cuộc sống có những thứ ta muốn làm cho bằng được, ta cố hết sức nhưng vẫn không làm được. Những lúc như thế này thật lòng ta chẳng biết phải cứ đâm đầu cố gắng không quan tâm kết quả hay nhận thức kịp thời rồi buông bỏ… 

Ngày cuối cùng, trước khi về Nhật, anh gặp cô, đưa cho cô 1 nhánh hoa rẻ quạt nhỏ ép khô, được để trong 1 khung ảnh nhỏ. 

- Giữ lấy nó như một kỉ niệm, hy vọng em còn muốn cùng anh ngắm những cánh rẻ quạt như ngày xưa. Bao lâu anh cũng đợi em quayvề" 

- Cô nhìn những cánh rẻ quạt quá khứ ngày xưa lại hiện về, ngày anh và cô hát ca nghêu ngao dưới cây rẻ quạt, ngày vui đùa trong những cánh rẻ quạt rơi,..ngày đó… 

- Có một điều anh muốn nói với em cách đây 6 năm…anh không biết điều này đối với em vào giờ phút này có còn ý nghĩa nữa không… 

Anh ôm cô , thì thầm" Anh yêu em". 

Rồi anh lên taxi đi ra sân bay. Anh không nhìn vào mắt cô lần nào nữa, anh sợ mình sẽ khóc, và quả thật anh không muốn cô thấy anh yếu đuối như thế nào. 

Những giọt nước mắt chầm chậm lăn trên khuôn mặt cô, cố đứng thất thần ngổn ngangvới bao suy nghĩ, và thật may anh không nhìnvào mắt cô 

"Xin mời những quý khách đi trên chuyến bay xuất phát từ Paris…" tiếng loa nhắc nhở của nhân viên sân bay vang lên. Anh xoay quanh ngó nhìn, xem cô có trong đám đông giữa sân bay không… Anh đau lòng khi biết rằng tình yêu anh dành cho cô và những kỉ niệm ấu thơ không đủ sức giữ cô lại bên anh,không đủ sức kéo cô ra cái cuộc sống chết tiệt đó, không đủ sức khiến cô bình yên phầnnào để quên đ kí ức đau buồn.. Không đủ ..ừ không đủ..Những dòng suy nghĩ miên man cứ lặp lại trong đầu anh..Anh muốn nổ tung lên. Anh nguyền rủa bản thân anh, anh chẳnglàm được cái gì cho cô. 6 năm về trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy. 

Thật đau đớn cho con người ta khi nhận ra cho dù thời gian có bao lâu họ vẫn không thay đổi được một số điều. Cứ tưởng khi lớn lên thì có thể thay đổi nhưng quả thật số phận quá trớ trêu, con người ta sẽ chẳng baogiờ được toại nguyện. 

Anh bước vào cổng soát vé… 

Trong cuộc sống đôi khi những quyết định đúng lúc và kịp thời có giá trị to lớn, đôi khi nó mở ra một hướng đi mới đầy ánh sáng. 

" Kodi…" tiếng hét lớn vang từ phía xa. Anh quay lại thấy cô đứng đó, thở hổn hển và ướt đẫm mồ hôi, mái tóc màu bạch kim, ướt bệt trên trán. Anh quay lại , chạy qua hàng dài người đứng chờ qua cổng. Anh ôm lấy chầm lấy cô. 

Anh nghe tiếng cô nói: "Đưa em theo với!" 

Anh nở nụ cười hạnh phúc, hóa ra tình yêu thật diệu kì, cô đã quay về bên anh. 

Khung cảnh những cánh rẻ quạt vàng rực bay bay trong gió mơ hồ hiện trước mắt anh. Cô và mùa hoa rẻ quạt từ bây giờ sẽ mãi là của anh, cùa riêng anh thôi. Giọt nước mắt hạnh phúc khẽ rơi trên khóe mắt anh.. 

Sẽ đi hết cuộc đời, chỉ anh với cô mà thôi… 



Từ khóa: Truyện Hay, Truyện Tình Cảm
Trang Chủ Truyện Hay Đợi Em Đến Cuối Cuộc Đời
Lên Đầu Trang
Thư Mục Khác
Phát Triển Bởi: Hạ Văn Thanh.
Điện thoại: 0987-772-879.
Email: mkinhnghiem@gmail.com.
Địa Chỉ: Thôn 1, Nghĩa Lâm, Tư Nghĩa, Quảng Ngãi.

Polaroid