Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Cool Boy Và Đầu Gấu - Chap 8

Phần: Face to face 

23:30 PM 

Nó vẫn còn lăn lộn chưa ngủ được.Căn bản là nó còn tức cái vụ hồi chiều quá.Rõ ràng nó đâu có sai,vậy mà Vũ Khánh lại nói này nói nọ,rồi lại làm ầm lên y chang một vụ đánh ghen có tổ chức vậy.Hai ya,thiệt là tức chết mất thôi!!! 

-Vũ Khánh đáng ghét!Tôi đánh bạn!!Đánh chết bạn!! 

Nó vừa léo nhéo vừa tưởng tượng cái gối ôm là Vũ Khánh và cứ thế đánh tới tấp vào cái gối tội nghiệp. 

Thật không thể chịu nổi nữa!!!Cứ cái đà này thì uất ức thần chưởng phải đạt tới cảnh giới thượng đẳng mất thôi!!! 

( Gào thét nội tâm ). 

nó,hắn cũng đang nằm dài trên giường vắt tay lên trán suy nghĩ với tâm trạng chán nản.Giờ này đã là nữa đêm rồi đó. 

-Em ngốc lắm,cứ làm anh phát điên lên mới chịu được à? 

Hắn làu bàu trong cổ họng,điệu bộ có chút hờn dỗi ( mất hết cả hình tượng đẹp trai lạnh lùng mà mình gầy dựng bấy lâu ). 

00 AM 

1 phút 

2 phút 

2 phút 30 giây 

Hắn và Anh Nghi đùng một cái bật dậy khỏi giường,tiện chân tung chăn mền lên hết.Đúng là khố.n kiếp!Là con người chứ có phải con quái vật hay thần thánh gì đâu mà có thể nuốt vào lòng cái thứ gọi là "" ức chế"" 

Điện thoại? 

Điện thoại đâu rồi?! 

-0985233.....-Nó vừa căng mắt ra nhìn màn hình trong bóng tối vừa bấm số gọi đến cho Vũ Khánh. 

-0164347.....-Vũ Khánh cũng hậm hực gõ số điện thoại của nó,mặt mày bí xị như cái bánh bao,gì thì gì chứ chuyện mờ ám này phải đưa ra ánh sáng. 

"" Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được,mong quý khách vui lòng gọi lại sau"" 

Tút tút.... 

Đáng chết! Đúng là đáng chết!Nữa đêm nữa hôm rồi mà còn trò chuyện đêm khuya qua điện thoại với đứa chết tiệt nào nữa thế! 

AAAAAAAAAAAAAA 

Gọi lại lần nữa. 

Vẫn không được. 

Nó mím môi,nét mặt căng thẳng. 

Hắn gãi gãi đầu một cách bất lực. 

AAAAAAAAAAAAAAAAAA 

Nó quăng cái Samsung galaxy qua chỗ khác,ngồi trầm tư suy nghĩ xem còn cách nào để giải quyết cái vấn đề nan giải này không. 

-Phải rồi! 

Nó kêu lên và bật dậy ngay lập tức.Vớ lấy cái áo khoác màu đen,nó chạy một mạch xuống dưới nhà,mở cửa và phi ra giữa màn đêm mờ ảo để đi đến nhà Vũ Khánh. 

Hắn giờ đây cũng đứng ngồi không yên,và phương án cuối cùng mà hắn chọn đó là 

Face to face ! 

*** 

Đêm đen. 

Gió lạnh lùa qua từng đợt,khiến cho nó sởn cả gai ốc. 

Bầu trời đêm nay không có một ngôi sao nào,dù chỉ là một đốm nhỏ lập lòe trên bầu trời đen quỷ dị. 

Nó chạy thật nhanh đến nhà Vũ Khánh. 

Vài chiếc lá bị gió cuốn bay tứ tung. 

Ghê quá đi!!!! 

Ánh đèn đường nhờ nhợ càng làm cho màn đêm trở nên kì ảo.Đúng là lúc nãy nhiệt huyết dâng cao,nhưng mà tình thế bây giờ thì thật là..... 

...chỉ có hai từ để diễn tả,đó là..... 

Đáng sợ!!! 

Khuya vậy nè,vắng vậy nè,âm u vậy nè,lỡ mà hồn ma hiện ra thì.... 

AAAAAAAAA~ ( Gào thét nội tâm ) 

Thật không dám nghĩ đến nữa. 

Và nó bắt đầu đếm..... 





3! 

Nó quay đầu lại hướng nhà mình và chạy thục mạng về đó.Căn bản một điều là nó rất sợ ma. 

Và chuyện gì tới cũng đã tới... 

Có vài tiếng bước chân gấp gáp vang lên ở phía sau.Càng lúc càng đến gần nó.Mặt Anh Nghi xám ngoét.Có khi nào là hồn ma đang đuổi theo mình không vậy trời ?! 

Nghĩ tới đó,tóc tai Nghi muốn dựng đứng lên vì sợ,nó càng chạy nhanh hơn,nhanh hơn,nhanh hơn nữa,phải đấu tranh để dành lại sự sống còn nếu không muốn bị kéo về địa ngục... 

Tiếng bước chân phía sau càng tăng tốc hơn để đuổi cho kịp tốc độ marathon xé gió của Anh Nghi,người đó vừa chạy vừa thở không ra hơi,thều thào gọi không thành tiếng. 

-Ngh......Ngh..i........Ngh... 

Nó thì tưởng là ma quỷ hiện hồn đang gọi tên nó,vô cùng hoảng sợ,và chân nó giờ đây không phải chạy nữa,mà là bay luôn rồi,bụi bay mù mịt trong cơn gió lạnh.... 

Sau 5 phút.... 

Nó không thể chạy nổi nữa,liền dừng lại ở cây cột điện,phì *** thở gấp rút. 

Mệt quá rồi. 

Nhưng mà.....bóng đen đằng xa đang tiến đến gần,cho tới bây giờ con ma này vẫn chưa tha cho nó sao?Và trong cái khó ló cái khôn,nó bắt đầu suy nghĩ đến ... 

Tỏi?-Có phải ma cà rồng đâu mà sợ tỏi. 

Thánh giá?-Ở Việt Nam làm gì có Dracula. 

Bùa dán?-Cương thi ở bên Trung Quốc cơ mà! 

...Vậy?! 

NIỆM PHẬT ? 

Đúng rồi,niệm phật.Niệm phật để xua tan hồn ma bóng quế....Nó nhắm mắt lại và bắt đầu lẩm nhẩm từ "" nam mô"" 

Và bóng đen kia đã đuổi đến nơi,không ai khác đó chính là Vũ Khánh.Hắn cũng đứng dựa cột đèn và thở hồng hộc.Con nhỏ này,bữa nay làm gì chạy như ma đuổi vậy?Thật là...... 

Hắn nhăn nhó mặt mày,thều thào với nó : 

-Làm gì mà Nghi....chạy....chạy nha...nhanh dữ vậy?? 


Nó thôi niệm chú khi nghe tới chữ Nghi.Con ma này.....biết tên mình ư?Giọng nói cũng nghe quen quen nữa,lẽ nào......-Nghĩ đến đây nó bắt đầu túa mồ hôi hột,con tim nhỏ nhoi càng đập dữ dội hơn-Lẽ nào Vũ Khánh nghĩ quẩn nên...tự tử........giờ thành oan hồn và tìm mình để trả thù...? 

Đột nhiên nó quỳ sụp xuống,chắp hai tay và lạy liên tục. 

-Khánh ơi,tôi đâu có muốn bạn chết...Bạn....bạn đừng có nhát tôi.....tôi hứa sẽ cúng đầy đủ vào ngày 15-7 và ngày giỗ của bạn....tôi.... 

Hắn ngẩn người nhìn Anh Nghi.Kì thực Vũ Khánh không hiểu nó đang suy nghĩ cái quái gì mà lại sản sinh ra những hành động hết sức kì quặc.Cái gì mà chết chứ..... 

-Nghi!-Hắn la lớn-Tôi nè chứ có phải ma quỷ gì đâu mà Nghi cầu khấn lung tung thế? 

Nó còn chưa tin,hi hí mi mắt để nhìn xem chân Vũ Khánh có chạm đất hay không.Đúng rồi!Chân hắn còn chạm đất,lại có cái bóng nữa....suy ra không phải ma... 

-Phù! 

Anh Nghi thở phào nhẹ nhõm.Thậm chí nó không nhận ra mình đã nín thở từ nãy đến giờ,nó vuốt vuốt ngực,nhăn mặt nhìn hắn. 

-Khánh làm tôi sợ chết khiếp đấy! 

Hắn hờn dỗi nhìn Anh Nghi,đưa tay vỗ nhẹ vào đầu nó: 

-Gọi điện không được là sao hả?Lại nói chuyện với con Kì Đà Cản Mũi đó phải không? 

Nhắc mới nhớ!Nó đến tìm hắn cũng vì lí do này.Lấy lại tinh thần,nó cũng giở giọng trách hắn: 

-Hừ!Tôi gọi cho Khánh không được thì có!Tôi chưa đạp chết Khánh là may đó! 

Nghe tới đây cơ mặt hắn giãn ra,và bất chợt một phút giây,hắn mỉm cười vui vẻ. 

Thì ra là vậy.Thì ra hắn và vợ yêu của hắn cùng gọi điện thoại cùng một lúc nên bị nghẽn mạng đó mà,vậy mà làm hắn cứ tưởng nó lại .... trò chuyện đêm khuya cùng tên bán nam bán nữ chết giẫm đó chứ! 

Đúng là ngốc thật! 

-Làm gì chạy cuống lên thế?Đuổi theo muốn hụt hơi luôn! 

-Tôi sợ ma.....tôi tưởng bạn là con ma đang đuổi theo tôi nên tôi mới tá hỏa và phóng như tên lửa đó.... 

-Tôi thì tưởng Nghi nhìn thấy tôi nên muốn trốn chứ....Con nhỏ ngốc này.... 

Hắn nắm lấy tay nó,hai bàn tay đan chặt vào nhau. 

Trong đêm tối,một ác ma máu lạnh,một siêu cấp ma nữ đang lững thững bước đi,hỏi còn có ma quỷ nào mà dám bay ra hù dọa chứ! 

Hiểu lầm không cần một lời giải thích cũng đột ngột tan biến,không cần nhận lỗi,không cần trách móc,vì trong thâm tâm của mỗi người đã quá hiểu rõ tình cảm dành cho nhau là như thế nào rồi.... 

----- 

Phần: Nỗi lòng 

Kì Dương nhẹ nhàng bước vào khu vườn sau căn villa-một nơi trồng rất nhiều hoa hồng đỏ. 

Nơi ấy,có một người phụ nữ xinh đẹp,tuổi tầm 47,đang vô tư ngồi trên chiếc xích đu màu trắng đặt ở giữa khu vườn,chân thì đung đưa theo nhịp quay của xích đu. 

Cô ấy có nước da trắng mịn,khuôn mặt đẹp,nhưng ngây dại.Hai mắt trống rỗng mơ màng nhìn về nơi nào đó xa xăm,trên tay ôm con búp bê bằng vải. 

Kì Dương chua xót nhìn cô ta,hắn chậm rãi bước đến gần và gọi khẽ một tiếng : 

-Mẹ! 

Lúc này Hồng Nhung-tức mẹ của Kì Dương mới quay đầu sang nhìn hắn.A,thì ra đây là đứa con gái của Hồng Nhung,vui quá đi,nó đã trở về gặp mẹ của nó rồi. 

Hồng Nhung bật cười ngây ngô,sau đó phóng xuống chiếc xích đu đang đưa dở để chạy về phía Kì Dương.Cô ta kêu to,giọng nói rất mừng rỡ: 

-Kì Duyên!Con gái của mẹ về rồi đó à? 

Hắn cười buồn,nhẹ gật đầu: 

-Vâng.Con về rồi! 

-Hôm nay con đi học có vui không?Có nghe lời cô giáo không?Con có ngoan không vậy hả?-Hồng Nhung hỏi liên tục,vứt luôn con búp bê sang chỗ khác. 


-Vui lắm mẹ!Cô giáo khen con ngoan,và cho con kẹo nữa!Con mang về cho mẹ nè! 

Hắn vừa nói vừa đặt vào lòng bàn tay mẹ của hắn vài thanh socola,thoang thoảng đáp lại. 

Gió lay từng chiếc lá rụng,chiều thêm úa buồn,mẹ Kì Dương luôn nghĩ rằng mỗi lần hắn về nhà là hắn vừa đi học về.Và lúc nào cũng hỏi những câu hỏi ngây ngốc như vậy. 

Hồng Nhung cười tít mắt,bóc vỏ một thanh socola và cho vào miệng nhai ngon lành.Cô ấy đưa tay xoa xoa đầu Kì Dương: 

-Oa,con gái!Con thật là giỏi đó!Mẹ tự hào về con lắm. 

Nói tới đây,Hồng Nhung kéo tay hắn lại chiếc xích đu,lấy ra cây lược và chậm rãi chải lên mái tóc dài miên man của hắn. 

-Con gái là phải để tóc dài,nhìn vậy mới ra dáng thiếu nữ,con có biết không Kì Duyên? 

-B...bi...biết ạ! 

Kì Dương đáp lại,cổ họng hắn có cái gì đó nghèn nghẹn,nói không thành lời.Suốt những năm qua,trong ánh nhìn vô hồn của mẹ,hắn chỉ là cô chị đã mất mang theo cái tên Triệu Kì Duyên mà thôi.Hắn chưa bao giờ,chưa hề được mẹ nhìn nhận là một thằng con trai thật sự,đối với mẹ,hắn mãi mãi là đứa con gái bé bỏng 12 tuổi,mãi mãi là như vậy.... 

Tất cả, 

cũng chỉ là dối trá! 

Gạt người gạt mình,hắn phải sống như vậy cho tới khi nào? 

Sau cái chết của Kì Duyên,Hồng Nhung đã trở nên như vậy.Tâm trí bấn loạn,nữa tỉnh nữa mê và cách cư xử thì y như là một đứa trẻ. 

Việc Kì Duyên ra đi vào năm 12 tuổi,đối với Hồng Nhung,đó là một cú sốc thật đau đớn và nghiệt ngã.Cô ấy đã bị chấn thương nặng nề về mặt tinh thần,suốt ngày cứ ôm con búp bê vải của Kì Duyên cho đến khi thấy mặt Kì Dương trở về nhà gặp mẹ. 

Đau thật đau.Tâm hồn nhiều hơn thể xác.... 

Đã rất nhiều lần,Kì Dương tự hỏi,tại sao hắn lại phải lâm vào tình cảnh này,tại sao hắn lại phải làm giống con gái và ngụy trang bằng một cái lí do có tên gọi là sở thích?Tại sao hắn lại phải âm thầm cam chịu suốt bao năm nay để rồi bị người đời gán cho cái danh là bán nam bán nữ? 

Hàng trăm câu hỏi tại sao dành cho hắn. 

Tại sao? 

Tại sao? 

Một đợt gió buồn lại ào qua,trời dần nhạt nắng.Vài tia nắng cuối ngày vẫn còn lấp lánh giữa ánh trời chiều như chưa muốn tan biến đi.... 

-Kì Duyên ơi!-Hồng Nhung đưa tay luồn vào mái tóc dài của hắn,giọng ảo não. 

Tiếng gọi của Hồng Nhung đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn,hắn quay qua nhìn cô ấy và hỏi lại: 

-Sao ạ? 

-Kì Dương đó!Kì Dương đi chơi mãi vẫn chưa thấy về!Nó cứ như vậy thì sẽ rất đói bụng đó! 

-Mẹ đừng có lo!Nó sống với dì ba mà,nó ngoan lắm,giờ này nó đã ăn cơm rồi!-Kì Dương đưa tay áp vào mặt Hồng Nhung,nhẹ giọng đáp. 

-Thì ra là vậy!-Cô ta bật cười,vô vỗ vào trán mình mấy cái như vẻ trách móc bản thân đãng trí-Thế mà mẹ quên mất.... 

Kì Dương cười cười,không nói gì nữa hết.Hắn thấy trước mắt đang hiện ra khoảng thời gian của năm năm trước..... 

- - - Updated - - - 

Phần 11 : Quá khứ 

Cũng vào một buổi chiều như thế này,nhưng màu sắc của bầu trời lại đậm hơn và rực vàng vì nắng hạ.Hôm đó,là một chiều lộng gió. 

Cậu nhóc Kì Dương và cô chị của mình đứng ở ngã tư đợi mẹ đưa sang nhà ba chơi.Căn bản vì ba của Kì Dương là mafia,để tránh sự nguy hiểm thì phải sống tách riêng. 

-Bữa nay gió quá chị ha ! 

Kì Dương nhăn mặt ôm mái tóc nâu ngắn đang rối tung vì gió. 


-Ừm,gió thật đấy! 

""Xoạch "" 

Chiếc nón rộng vành màu đỏ của Kì Duyên bị gió hất tung ra giữa con phố đang nườm nượp xe qua lại. 

-Để chị ra nhặt nó ! 

Kì Duyên vừa nói với cậu nhóc vừa bước ra ngoài lòng đường. 

Xe cộ tất tả ngược xuôi. 

-Đừng!Bỏ đi chị! Xe nhiều lắm!!-Kì Dương hoảng hốt níu tay cô chị lại. 

-Không được!Đó là cái nón mà chị thích!Em đứng yên ở đây đi! 

Trên mặt cậu nhóc lộ ra một vẻ tiếc nuối xen lẫn những nỗi hoang mang vô hình.Không hiểu tại sao cậu nhóc lại có cảm giác nếu để chị bước đi rồi thì sẽ không bao giờ còn quay trở lại. 

-Đừng!Chị Duyên!!!!-Kì Dương hét lên thật to,nhằm mong muốn tiếng hét của mình có thể kéo chị gái vào lề đường.Nhưng không,đôi bàn chân nhỏ nhắn của Kì Duyên đang chậm rãi tung tăng trong con phố chiều ngập nắng,một buổi chiều nhẹ nhõm vô cùng... 

và "" rầm "" 

Cái thứ âm thanh kì quái đến rợn người ấy vang lên giữa muôn ngàn con mắt nhìn ngang ngổn... 

Cậu nhóc đã thấy. 

Máu. 

Rất nhiều máu. 

Máu loang dài trên mặt đường. 

Một màu máu đỏ tươi như màu của những bông hoa hồng đỏ thắm mà Hồng Nhung đang ôm trên tay.Cô ấy đã trở ra,và đã thấy....một cảnh tượng thật rợn ngợp lòng người... 

Kì Duyên nằm đó, 

bất động. 

Đứa con gái bé bỏng ngày nào đã bước vào thế giới khác,một thế giới... 

...xa xôi. 

Chiếc nón đỏ rộng vành đã bị gió cuốn đi về nơi nào đó... 

Không biết cụ thể là ở đâu,nhưng cô ấy biết 

đó cũng là một nơi rất xa... 

Buổi chiều vẫn nao nức lạ thường. 

Đông đúc. 

Ồn ào. 

Vội vã. 

Tiếng người xôn xao cả góc phố,tiếng còi xe cứu thương hú in ỏi,tiếng bàn tán xì xào,nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng khóc. 

Căn bản là họ không đủ tâm trạng đau buồn để khóc lóc nữa. 

Cả người mẹ xinh đẹp lẫn cậu con trai bé bỏng,họ đang rơi vào nỗi hụt hẫng kì dị,và dường như bây giờ còn chưa thấm bởi nỗi đau.... 

Bàng hoàng và lặng người đi... 

Những bông hồng ánh lên một sắc đỏ kì lạ... 

nằm vương vã.i dưới chân người mẹ đáng thương.... 



Từ khóa: Truyện Hay, Truyện Tình Cảm
Trang Chủ Truyện Hay Cool Boy Và Đầu Gấu
Lên Đầu Trang
Thư Mục Khác
Phát Triển Bởi: Hạ Văn Thanh.
Điện thoại: 0987-772-879.
Email: mkinhnghiem@gmail.com.
Địa Chỉ: Thôn 1, Nghĩa Lâm, Tư Nghĩa, Quảng Ngãi.