Old school Swatch Watches

Chỉ Một Tình Yêu - Chap 2

-tôi ko ngờ cậu nổi như vậy đấy ,, 
Tôi quay sang Hoàng cười nói …hình như thay vì hoà giải , tôi lại quay sang đệm cho 2 thằng **** nhau thì phải ..^^.. 

-chính vì đào hoa nên Hoàng đây thường cặp với những em đào mỏ , Tép à .. 

Sau câu nói của Phong , Hoàng trở nên nóng mặt … 

-tau chỉ thoải mái 1 tẹo với con gái thôi … 

-chứ không phải là dại gái hả ..? 

-Nhưng ít nhất tau cũng ko đối xử với tụi con gái 1 cách phũ phàng như mày .. 

-Phũ phàng như thế nào Hoàng ? 
Tôi thắc mắc …( hì , lần này Phong có người trị rồi ) 

-hắn cho con gái leo cây 2 -3 tiếng đồng hồ ….rồi thanh minh rằng mình đi đổ xăng ….lí do hay ho thật …này , mày sang i-rắc đổ xăng cho nó được giá gốc đấy à ? 
Hoàng châm chọc 

-còn mày galăng đến độ đèo 1 lúc 2 em chạy băng trên phố phường …định đóng ‘’ ngôi nhà hạnh phúc ‘’ à ? 

Phong cười khẩy … 

Hoàng nhếch mép ,,, 
-không liên quan đến mày. 
rồi cậu ta quay sang tôi 
-mà Vi có biết là Phong đây hồi học cấp 2 có thành tích lắm …toàn được mời đi dự hội nghij thôi .. 

-Trời , tôi ko ngờ cậu giỏi thế .. 
Tôi quay sang Phong la lên kinh ngạc .. 
( mình có đểu lắm ko nhỉ ) 
-mà hội nghị gì thế Hoàng ? 

-à …hội nghị ‘’ học sinh chậm tiến ‘’ …tội nghiệp , nghe cứ như là đầu toàn xi măng , cốt thép vậy … 

-đó là do tau quậy phá …còn người có chất trắng lấn hết chất xám trong đầu mới là mày …nghe nói kiểm tra bài cũ mày toàn nhận điểm 0 hết ….chao ôi , mày đúng là ‘’công chúa bong bóng ‘’ Hoàng ạ ..
Thế là suốt cả buổi hôm đó , tôi chỉ vịêc ngồi ở giữa nghe 2 tên công kích nhau , tất nhiên tôi đứng về phía Hoàng nhiều hơn …hic , giờ tôi mới biết Hoàng ăn nói xọc óc như thế nào thì Phong cũng thâm hậu ko kém ..2 người này, tôi đều ko đáng là đối thủ …bởi vì cả 2 đều xứng đáng là kì quan của thế giơsi … 
Và mọi chuỵên chỉ chấm dứt khi mẹ tôi đi chợ về : 

-bác về rồi ạ .. 
Phong nói .. 

-cháu chào bác . 
Hoàng cũng lễ phép chào … 
mẹ tôi cười tươi , gật gật đầu rồi đi vào bếp .. 

có lẽ là đã muộn nên Hoàng phải miễn cưỡng chấp nhận tạm dừng cuộc chiến để ra về …tôi tiễn cậu ấy …Phong cũng đi theo với 1 vẻ mặt hậm hực …( cóc hiểu hắn nghĩ gì nữa ) 

-mình về Vy nghe … 
rồi Hoàng quay sang Phong cười khẩy : 

-tau nghe nói ở trường mới , mày được con gái nâng như nâng trứng hả ? cẩn thận , kẻo tụi nó ốp la mày luôn đấy … 

Hoàng nói và đề …( sao cậu ấy không đội mũ nhỉ , ai cũng đội hết mà ? ) 

-mày không đội mũ bảo hiểm à ? 
Phong thắc mắc .. 

-tau không thích . 
giọng Hoàng lạnh tanh , 

-hèn gì , tau thấy mày đúng là sản phẩm của việc không đội mũ bảo hiểm .. 

Hoàng trừng mắt nhìn Phong …lần này , do ba mình là công an giao thông , nên tôi cũng hùa vào , lên lớp Hoàng : 

-Hoàng phải đội mũ chứ ….cả xã hội người ta đội dể bảo vệ nbản thân mà …đi như Hoàng phạm lụât đấy… 

-ơ , tôi ..vướng nên .. 
Hoàng ấp úng .. 

Phong lắc đầu 

-tất cả chỉ là nguỵ biện , hãy đội mũ bảo hiểm .. 

-mày thì hơn gì tau ..mày cũng đầu trần chạy nhong nhong ngoài đường đấy thôi . 
Hoàng cáu rồi : 
-mình về nghe Vy …hẹn lần sau gặp lại .. 

-uh .. 

Rồi Hoàng rú ga …phóng thẳng ……..
Sau khi Hoàng về , tôi bước vào nhà …hì …hôm nay vui quá …súyt nữa bể bụng vì buồn cười nhưng phải cố kìm nén lại để hỏi những câu như : cậu thật là nổi quá ? …chuỵên đó là thật sao ,tớ không ngờ đấy ?...hì ….sướng // 

-Tép này ? 
Phong giật tay tôi lại … 

-gì ? 
Tôi trợn mắt nhìn hắn .. 

-đừng có nghe loì thằng Hoàng dụ dỗ nha …hắn cưa con gái nổi tiếng lắm đấy … 

-ông cũng có kém gì đâu .. 

-tôi khác .. 
Phong lắc đầu … 

-khác thế nào ? 

-Tôi cưa 1lần 1 đứa …hắn thì 10 đứa 1 lần .. 

-thiệt hả ? 

-chứ sao nữa …điều đó đồng nghĩa với vịêc nếu hắn cưa tép thì tép còn 9 đối thủ nữa … 

trời ..thịêt ko ngờ ..biết là Hoàng lăng nhăng nhưng mà đến cỡ này thì đúng là chịu thua thật …nhưng nghĩ lại , tôi lại thấy khâm phục bản thân , vì đã có mắt nhìn người ….nhìn thấy bản chất dê của hai đứa này ngay từ đầu 

-yên tâm , tôi ko thích hắn đâu .. 
Tôi nhe răng cười rồi bắt đầu mơ mộng .. 
-người tôi thích phải giống Dương Qúa trong ‘’ Thần điêu đại hịêp ‘’ cơ .. 

-thế cơ á ? thế Tép định làm tiểu long nữ à …không được đâu , người như Tép làm sao mà đu lên dây mỏng manh ấy mà nằm được …à , quên , dây cáp điện thì vẫn có quyền hi vọng … 

Tê tái …tim như quặn thắt lại …mịêng méo xệch đi … 
Tôi nhìn Phong trong trạng thái căm phẫn cực độ … r ồi tôi lao vào nhà sau khi đóng cửa cái Rầm 
…tôi ghét hắn , ghét hắn ….hắn đúng là quái vật , quái nhân …so với 1 đứa ác quỷ như hắn thì Hoàng còn dễ thương , còn thiên thần chán ..
Nỗi cay cú của tôi dành cho Phong còn theo tận sáng hôm sau đến lớp …và nó tạm gác qua 1 bên khi tôi nghe được 1 tin cực kì vui , năm nay truờng tổ chức cắm trại …tuỵêt thật , cuối cấp mà dựoc cắm thì có ý nghĩa vô cùng … 
Tôi được phân công cắt xốp , viết và trang trí chữ ( hì , chắc tụi nó đã nhận thấy khả năng cảm thụ thẫm mĩ của mình ‘’ 

‘’RENG , RENG ‘’ 
điện thoại nhà tôi reo lên in ỏi .. 

-alo 

-dạ , cháu chào bác , bác cho cháu gặp bạn Vy ạ , 
1 giọng con trai nói .. 

- Vy đây , 

-Vy à , Hoàng đây . 
Hoàng .. …sao hắn biết điện thoại nhà tôi nhỉ ….chắc là chị Như đã cung cấp rồi .. 

-có chuỵên gì ko vậy ? 

.Vy có rãnh không , đi ăn kem với Hoàng nhé .. 

Choài ..mới gặp con người ta 1 lần đã rủ ngay ăn kem rồi ….đúng là lăng nhăng thiệt …tôi bèn từ chối : 
-tôi cũng thích kem lắm nhưng mà tôi bận làm đồ cho hộitrại rùi … 

-à , trờgng Vy cắm trại hả ..? 

-uh .. 

-chị của Hoàng có nhiều đồ trang trí lắm , để tối Hoàng mang lên cho nhé .. 

-woa ,, 
Tôi reo lên mừng rỡ …như vậy thì có thể dôi tìên ra , đưa cho thủ qũy để bỏ vào các khoản khác rùi .. 
-cám ơn Hoàng , cám ơn nhiều lắm …tối đem lên nhé .. 

-uh , tối Hoàng sẽ đem lên . 

-vậy , thôi nghe ….Vy đang bận , 

-uh , tạm biệt .. 

Tôi dập máy ,trong lòng rộn lên 1 nìêm vui …tôi có thể làm cho phần chữ này nổi hơn , và đẹp hơn rồi … 
tuỵêt thật , tôi vừa viết chữ trên nền xốp , vừa hát bài ‘’ 1 vòng Trái đất ‘’ của tim .. 

-trái đất cứ lặng lẽ quay .. 

-đôi ta cũng lặng lẽ quay theo .. 
Phong đã xuất hiện ở cửa lúc nào …hình như hắn ko có vịêc gì làm ngoài việc sang hàng xóm và dội bom để khủng bố 1 người hiền lành như tôi thì phải .. 

tôi vội vội vàng vàng lùa đồ sang 1 bên , lấy khăn che lại ….
-làm cái gì mà ghê vậy ? 
Phong nhăn mặt .. 

- ai có biết ông ăn cắp bản quyền hay ko ? 
tôi nói kèm theo cái nguýt dài .. 

-ghê …ghê …à , mà lớp tôi cũng đang định nhờ Tép sang giúp tí đấy .. 

-giúp gì ? 
Tôi nói bằng giọng cảnh giác .. 

-à …bọn nó nhờ tép đo bề ngang của trại …còn chiều cao , đã có tôi lo rồi … 

Bình thường có lẽ tôi đã nổi khùng …nhưng giờ thì tôi sẽ ko dại dột như thế nữa vì tôi nhận ra làm tôi giận là niềm vui của hắn thì phải .. 

-bây giờ ông có chê tôi béo , tôi to như cái lu cũng chừng thế thôi …chả buồn , vì cái đó thuộc về gen rùi .. 

Phong trố mắt nhìn cái vẻ điềm tĩnh đến bất ngờ của tôi .. 

-Nhìn gì mà nhìn ? ngạc nhiên lắm à …cài cái cúc áo lại rồi phắn về nhà của ông giùm tôi đi … 

-à .. 
Phong nhìn tôi rồi lia mắt xuống cái cúc áo của mình : 
-tép biết không , tôi mới cởi 1 nút mà bộ giao thông đã bắt chị em ra đường phải đội mũ bảo hiểm vì sợ tại nạn rồi …không hiểu tôi mà cởi trần ra thì thế nào nhỉ ? chắc là cấm ra đường luôn … 

- vì người ta sợ chó dại cắn càn đó mà .. 

Tôi bĩu môi …Phong nhíu mày , rồi chợt hắn hỏi : 
-mà thằng Hoàng có phone cho Tép ko ? 

-à , mới xong .. 

Tôi nói …trời …sao hắn ko cút về để tôi còn làm tiêp sự nghiệp dang dở của mình nhỉ .. 

-thế hắn điện làm gì vậy ? rủ Tép đi chơi à ? 
Phong hỏi bằng giọng tò mò … 

-vô duyên ..liên can gì đến ông ? 

-Tép này , tôi phải nhắc nhở bao nhiêu lần nữa nhỉ …thằng Hoàng nó ko được đứng đắn đàng hoàng đâu …thằng đó là 1 con dê non ngơ ngác nhìn đời bằng cặp mắt chai sạn đấy .. 

-cám ơn đã chỉ giáo …thôi, ông về được rồi đấy … 
Tôi nói …hic …hắn nói cứ như hắn là 1 thiên thần bé bỏng vậy ,,, 

Hắn nhìn tôi …hình như hắn tức hay sao ấy …mặc kệ , tôi chẳng thèm quan tâm …thế là , hắn đứng lên thất thểu ra về …
Phong : 

Hic , bực , bực ghê gớm …tại sao Tép lại bướng thế nhỉ … sao lại chẳng nghe theo lời khuyên nhủ của tôi là phải đề phòng thằng Hoàng chứ …..trời ạ …kiểu gì rồi con nhỏ này cũng bị hắn xâu dây vào mũi , dắt đi cho coi .. 

…đang chìm đắm vào tâm trạng bực dọc đó , thì tiếng dế yêu cuả tôi vang lên 


< anh Phong à , em đây > 

< em nào ? > 
Tôi nói giọng hơi cáu 

< em My đây ..chưa gì mà anh quên rồi à ? > 
Giọng đầu dây bên kia đầy vẻ trách móc .. 
À .. đúng rồi …cách đây 3 hôm tôi mới cưa đựơc 1 em lớp dưới cute dã man .. 



< anh tệ thật …hẹn người ra đi coi phim tối nay mà …để em chờ hơn 15 phút rồi đó > 

Hic …đúng là điệu chảy mỡ … 

< …anh đang bận …đổ xăng > 
Tôi nói .. 

< tới liền nghe anh ? > 

< à .. ờ > 

Tôi tắt máy …thôi , để con bé chờ tội nghiệp ….đi chơi tối nay rồi tiện thể bye bye nàng luôn ….tôi thàam nghĩ và dắt xe ra uể oải 

Luợn tà tà ra khỏi ngõ …tôi thấy có 2 nhân vật đang tí tởn cười nói với nhau ở quán chè vệ đường trông quen quen .. à ….thì ra …đó là Tép và Hoàng ‘’bong bóng ‘’ 

Ko hiểu sao máu nóng tôi trào lên và thế là tôi tấp xe vào vệ đường mà không cần suy nghĩ gì , quên bẵng luôn lời hẹn với em My … 

-cho ngồi với nhé .. 
Tôi 
nói trước sự ngạc nhiên tốt độ của Tép và vẻ mặt khó coi đến cực khổ của Hoàng , kệ …cứ ngồi đã …lại là Phong …hắn nghĩ là mình đang làm cái gì vậy chứ ? …thịêt là trơ trẽn .. 

-tao nhớ là chưa có mời mày ngồi mà .. 
Hoàng hằm hè … 

Phong cười khẩy : 
-thì sao ? ,ghế này, bàn này là của mày à ? …trơì …có đóng dấu độc quyền không ? 
hắn nói rồi nhìn săm soi trên cái bàn … 
thiệt là khó chịu kinh khủng … 
Khi ly chè của hắn dược mang đến , hắn cầm lấy …dằm đều …múc 1 muỗng bỏ vào miệng …tự nhiên như ruồi ..(mà có lẽ kiếp trước của hắn là ruồi cũng nên ) 

Hoàng có lẽ cũng cảm thấy như tôi , cậu ta nói giọng điệu châm chọc : 
-Phong này , tao hy vọng mày ko ăn 1 hạt đậu độc nào mà ‘’ phụt khí ‘’ 1 cách bất ngờ … 

Hoàng tự nhiên nói câu đó làm tôi ăn mất cả ngon …thịêt tình nuốt không nổi nữa … 

-tau phụt làm sau bằng mày phụt được …khí của mày lai rai vài giờ , lờ mờ trong sương sớm mà … 

…ụa …buồn oẹ quá đi mất …có cần phải diễn tả 1 cách kĩ càng thế ko nhỉ ? 

- nhưng nội công không thể bằng mày được ….nghe nói nó có thể làm cho mày bay lên mà không cần phải vỗ cánh … 
Hoàng phản công ….tiếp theo Phong phản pháo : 
-con mày , ‘’ phụt khí ‘’ của mày có thể làm cho tàu ra khơi mà không cần phải nhổ neo , có thể làm cho con heo đổ bệnh .. 

trời …2 tên này ăn nói gớm quá đi mất …..thịêt tình ăn nói như vậy trước mắt bạn gái mà cũng có thể nói được …. 

-‘’ phụt khí ‘’ của mày có 2 loại Phong à …xì và nổ ….xì có thể gây ảnh hưởng đến khướu giác …còn nổ gây ảnh hưởng đến thính giác ….đó là lí do tại sao mày luôn ở trong tình trạng điếc + ko cảm nhận được mùi vị của cuộc sống ….tại liên tục quá mà …. 

-Hoàng à , mày đặc biệt lắm …vì ngoài 2 loại trên , mày còn có thêm loại …âm thầm nữa …tự xả tự nghửi …nói cho văn vẻ …là ‘’ tự cung , tự cấp ‘’ ấy mà … 

chịu hết nổi ….tôi đứng dậy ra về …ngồi đây thêm 1 tí nữa là mấy người xung quanh cũng nhìn tôi như nhìn 2 thằng này luôn … 

-Vy ăn chưa xong sao lại về ? 

-Tép , ăn thêm đi …thích gì Phong gọi cho … 

Nhưng tôi vẫn vội vã cuống cuồng bỏ chạy …sau lưng tôi , là tiếng của bà bán chè : 
-này tôi nói cho hai cậu biết …hãm tài nó vừa vừa thôi …đừng làm cho tôi phải dẹp tiệm , khách hàng của toi ăn mất ngon vì mấy lời của 2 cậu nghe chưa ?????????
.........................................................
Bạn đang đọc truyện tại giaitri321.pro.vn chúc các bạn vui vẻ
..............................................................
sao mặt mày bí xí vậy ? 
Anh Tôm thôi ngó chăm chăm vào cái ti-vi khi thấy vẻ mặt cau có , bí xị của tôi … 

Còn tôi như bắt được đài vngồi xuống ghế và bắt đầu kể lể : 

-anh coi Hoàng đưa đồ hội trại đến cho em , rồi rủ ra đầu ngõ ăn chè …tự nhiên , Phong mắc dịch ở đâu nhảy vào …vô duyên hết chỗ nói …sau đó, anh có biết 2 đứa tụi nó nói về vấn đề gì ko ? ..’’ phụt khí ‘’ đấy …ôi trời ơi , anh thử tưởng tượng cái mặt em lúc đấy đi ..phải căng ra như đắp mặt nạ ấy ,ngại ko thể tả được ..bây giờ nghĩ lại , em ko hiểu tại sao mình lại có thể chịu đựng đến chừng ấy chứ … 

kể xong xuôi , tôi thở dài thườn thượt 1 tràng rồi lê chân lên gác về phòng để làm bài tập sinh …sau lưng tôi , anh Tôm lầm bầm : 

-hy vọng ko có đứa nào mạnh đến độ ‘’ hương gió xuân mới đưa anh ra đây à ? ‘’ 

-- 

‘’ tùng , tùng ‘’ 

tiếng trống báo hịêu giờ ra chơi vang lên giục dã … 

ở lớp 12 C, 
-hết giờ. 
Cô dạy Sinh nói to … 
Lũ học sinh phải nộp bài trong tình trạng bất lực , không thể bon chen hỏi thêm 1-2 câu trắc nghiệm như 1 số môn bình thường được .. 

-làm được không bà ? 
Con Thanh hỏi tôi trong Khi Liên và An đang cãi vã nhau về đáp án : 

-ôi dời ơi , ‘’ liếc mắt đưa tình ‘’ trong tuyệt vọng .. 

-công nhận cô coi dữ quá , tau đá lông nheo với bài thằng Quân mãi mà không được … 
Thanh ủ ê nói .. 

-thôi đừng buồn nữa .. 
Tôi đập vai nó ráng lấy lại tinh thần : 
-đi ăn chè vực lại năng lượng đi , tiện thể bàn về cái trại lớp mình luôn .. 
Rồi tôi quay sang An và Liên : 
-thế 2 bà có đi ăn chè không ?
-tất nhiên là có . 
2 đứa tụi nó thôi cãi nhau và đồng thanh chu miệng nói …ôi trời , đúng là giang hồ hiểm ác .. 

Lúc đi ngang qua dãy hành lang , tự dưng cả tụi dồn thành cục .. 

-sao không đi tiếp nữa mấy bà 
Tôi thắc mắc , lập tức con An đưa tay bịt miệng tôi ,còn Thanh đưa tay ra dấu vồn vã : 
-suỵt , suỵt ..! 



-anh Phong , anh có biết hôm qua anh cho em leo cây mấy tiếng đồng hồ không ? 
Đó là tiếng khóc thút thít của 1 cô bé tóc nhật cực kì dễ thương …Phong ..mà Phong nào ….có phải là … 

-anh đi đổ xăng .. 
Úi trời …chính là Phong –cơn ác mộng của tôi đó mà .. đúng là cái mặt hắn phải gắn liền với thương hiệu ‘’ xăng dầu ‘’.. 

-bộ xăng tăng giá nên anh phải sang I-Rắc đổ à ? 

Choài ..cô bé này nói hệt như Hoàng …Phong lập tức cau mày ..: 

-em biết gì mà nói …có 1 vụ tai nạn gần cây xăng nên anh đưa người ta vào bệnh viện .. 
Phong nói tỉnh như ruồi …vụ tai nạn gì chứ ..có mà ‘’ phụt khí ‘’ ấy mà nạn nhân chính là Tép đây nè .. 

-thì ra là thế …em xin lỗi .. 
Cô bé ngây thơ kia nhoẻn mịêng cười ..Rồi cô lôi trong cặp ra mấy tấm ảnh : 
-hôm trước anh xin em mấy tấm ảnh ?... đây nè.. 

-anh có xin hả ? 

-chứ sao nữa .. 
Cô bé phụng phịu rồi dúi tập ảnh vào tay Phong …cái mặt hắn uể oải nhưng phải cố tỏ ra là đầy nhiệt tình và thích thú : 
-ảnh này mà post trên mạng thì chết ối người đấy .. 
(ối dời …đúng là nịnh đầm có hạng ) 

-em định post lên hoahoctro.com anh ạ ..anh xem có ảnh nào thì được nhất .. 
Cô bé kia chu môi nói bằng giọng nũng nịu .. 
<…đúng là điệu chảy mỡ ..> 

-không em ạ ..có webtise khác hợp với em hơn .. 

-web gì hả anh ? 
2 mắt con nhỏ sáng lên rực rỡ hệt như là đèn pha ô tô … 

-à …web ‘’ bạn nhà nông ‘’ ở mấy cái mục diệt sâu bọ cho lúa ấy . 

lập tức con nhỏ kia mặt méo xệch , còn bọn tôi cố gắng lắm mới có thể bụm miệng được …sau đó , đợi đôi tình nhân kia dắt díu nhau đi chỗ khác …chúng tôi kéo nhau ra nhà ăn của trường , vừa đi vừa cười nắc nẻ..
-thế cái cổng trại đứa nào làm ..? 
Con Thanh hỏi .. 

-bọn con trai làm chứ sao nữa nhưng mừ ..chưa có ý tưởng .. 
Con An ngao ngán nói .. 

-làm tháp ep-phen đi .. 

-thôi bà , năm nào cũng làm rồi … 
Con Liên phản bác .. 

-thì sao chứ ? mấy năm trước tôi coi ảnh lưu niệm rồi …tháp tầm thường lắm ..nếu năm nay ta làm thì hãy làm cho nó cao , to , đẹp trai cỡ tầng rưỡi luôn ....và làm sao cho bên ngoài nó giống ep-phen thật .. 
Rồi nó ra hịêu cho cả bọn chụm đầu vào : 
-các bà phải làm sao phao tin chúng ta làm cổng trại kiểu khác , cái kiểu tầm thường chẳng hạn để đánh lạc hướng , tung hỏa mù mấy lớp khác …cho chúng nó lên voi , rùi khi tháp lớp mình làm xong , cho tụi nó xuống chó cho lẹ …ok? 

-ok . 
cả tụi đồng thanh hồ hởi nói … 

*** 
mấy ngày sau …có 1 sự kiện mà chẳng biết là tôi nên vui hay là nên buồn nữa ..sự kiện đó là . :lớp của Phong mắc toi , chết dịch quyết định làm trại ngay sân sau nhà hắn .. 
vui vì có thể thăm dò đối thủ của lớp mình làm gì < nếu cần có thể tung ra vài chiến dịch phá họai >…nhưng cũng buồn lắm cơ , vì chiến sĩ biệt động được giao cái nhiệm vụ quan sát, thăm dò lại chính là Tép này ….điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải kiếm cớ sang nhà hắn nếu không thì phải trèo lên cây , họăc lên bờ tường để trinh thám … 

-Tép sang chơi đấy à ? 
Mẹ Phong đon đả nói .. 

-dạ , mẹ cháu mới đi Qủang Ngãi về ,.. đây là chút quà biếu bác ạ .. 
Vừa nói tôi vừa tìm cách đảo mắt thật nhanh ra cửa phía sau nhà bếp …nơi có 1 bầy tinh tinh cởi trần đang chặt tre …và con tinh tinh đầu đàn hẳn là Phong rùi … 

-bác cám ơn Tép nhiều nhé .. à , để bác mang bình nước này ra cho cho bọn lớp thằng Phong đã …tụi nó đang làm trại ngoài ấy .. 

-dạ , bác cứ để cháu ..bác cứ nấu cơm đi ạ 
Tôi nhanh nhảu nói và vội vơ lấy cái bình nước cocacola mát lạnh ra ngoài .. ôi , ước gì tôi có thể bỏ mấy lọ thuốc xổ vào cái bình này được nhỉ????? 

-cô kia con cái nhà ai 
Mà sao cô lại dại trai thế này? 

Đó là tiếng nói của thi sĩ đứng cạnh Phong, lạp tức cả đám cười ầm lên làm tôi lien tưởng đến việc mình đang đứng trước 1 tập thể có hộ khẩu trại tâm thần nào đó( châu quỳ chẳng hạn) ..mà ức chứ, bộ tụi mày tưởng chị thích mang nước ra cho tụi mày lắm sao? Chẳng qua vì lớp quên thân, vì dân của lớp mà quên mình đấy chứ. 
Nhếch mép cười 1 cái , tôi đặt cái bình nước vào tay Phong, vừa nói vừa nhìn len lén qua cái đống nguyên vật liệu làm trại
-mẹ cậu nhờ tôi đưa 

-thank, không ngờ đấy.. 
Rồi mắt Phong nheo lại, rồi cậu ta khoát tay gọi bầy đàn của mình, …công nhận cậu ta quả là hot boy nổi bật giữa đám thanh niên đầy chất hoang dại và thổ dân này… nếu mà vào thời nguyên thủy thì dám chắc cậu ta sẽ là vệ nữ bầy đàn rồi. 

-ngắm công trình của tụi này đủ chưa? 
Thằng Công nói chen vào 

Tôi quắc mắc: 
-nếu cái bệnh tự kỷ làm cho ông gọi cái mớ hỗn tạp này là công trình thì tôi thông cảm cho bẹnh tật của ông, còn nếu câu này xuất phát không do bệnh đó chi phối thì tôi thương thay cho chứng hoang tưởng của ông. 

-ơ, cục mỡ di động này, đanh đá nhỉ. 

Mỡ.? cái gì, tôi cân đối, hài hòa thế này mà dám sỉ nhục sao, đúng là có mắt không tròng, có não bộ mà không biết tư duy.. 

-chẳng sao cả, 
Tôi nghênh mặt 
-mỗi tạng có 1 vẻ đẹp khác nhau: béo đẹp, gầy dễ thương mà giơ xương lại càng quyến rũ…chà chà, nếu xếp theo tiêu chuẩn này thì có lẽ ông thuộc tuyết đại mĩ nhân khó cưỡng lại rùi 

Lập tức mặt của cái thàng tay to bằng chân, chân to bằng tăm méo đi như người bị trúng gió động dây thần kinh…còn tôi thì ngay lập tức quay người phi nhanh vào nhà lúc mình đang dành thế chủ động trên chiến trường, vì lúc ấy Phong sắp mở miệng, mà với cái mồm có 32 cái răng đầy nọc độc kiểu gì tôi cũng tử vì đạo 


-< alo…alo…sao gọi fan hâm mộ đây > 
Tôi hí hửng gọi cái Thanh để thông báo tình hình thu lượm được 

< sao xẹt ý, sao thông báo đi > 

< bầy người nguyên thủy ấy đang trong giai đoạn chặt tre mày ạ, chưa xác định được hình thù cụ thể > 

< ối giời, thế thì điện cho tau làm gì, tối gắng qua mà trinh sát đi, vừa được ngắm zai lại được ngắm trại > 

Lại sang á, con này có bị điên không? 

< mày thích thì sang đi, trắng trẻo như tau lộ chết, đen như mày đi trinh sát cho nó dễ > 
Tôi trợn mắt đáp 

< tau bóp cổ chết bây giờ, bye bye nghe, gắng mà trinh sát từ đây đến ngày bên kia làm xong, lớp ấy năm nào cũng là đối thủ của mình đây> 
Rồi nó cúp máy cái rầm như thể nó là đứa điện thoại nên sợ tốn tiền chứ không phải tôi ấy, hic, vậy tôi phải qua nhà Phong nhiều lần nữa ư ?????1 phút mặc niệm.
2 tuần lễ trôi qua, công việc của lớp tôi vẫn tiến triển tốt đẹp, tạo hình cây tháp ep fen đã có, giờ chỉ việc điều động các bạn zai lực điền trong lớp đi kiếm tre về và sau đó là thi công công việc, bên hang xóm tôi vẫn làm việc phập phù, kiểu làm được 1 tiếng thì rủ nhau đi đánh điện tử 2 tiếng rồi…bọn lười biếng, không chịu làm việc cho chị mày đi báo tình hình làm việc với đồng đội. 

Anh Tôm hôm nay đã đi sinh nhật bạn gái, nhìn ông anh chọn ra bộ xiêm y đẹp nhất rồi xịt nước hoa lên người tôi lại thấy buồn cười, sẵn ghét mụ Vân bạn gái anh nên tôi chỉ mong sao bà ấy bị dị ứng mà hắt hơi liên tục, có ác không nhỉ ? 

Trong nhà có 2 anh em mà kể cũng kì cục, tôi học hành lẹt đẹt chẳng biết có đậu nổi đại học không, trong khi đó thì Tôm lại giỏi cả tự nhiên lẫn xã hội, mỗi tội dốt tiếng Anh, năm cấp 2 đến cấp 3, mỗi lần anh tôi kiểm tra 1 tiết đều cắm cây bút lên lư hương rồi thắp 1 que hương lấy may mắn…may sao cũng được 5 điểm 

Tuy giỏi đều các môn nhưng Tôm lại chọn ngành kinh tế, cũng phải thôi, hồi bé anh đã có máu kinh doanh rồi, lúc bé chính anh đã đề xuất ra ý tưởng bán xi-rô với giá 500 đ 1 cái để giải khát. Cách làm rất đơn giản chỉ là cho nước đường và bỏ thêm vài lát dứa ( siro dứa ), vài lát dưa hấu ( Si-rô dứa hấu), vài miếng mãng cầu ( si-rô mãng cầu ) VV….hàng cứ thế bán đắt như tôm tươi vèo vèo. Thấy thế anh thừa thắng xông lên sáng tạo nhiều món + ăn bớt nguyên vật liệu, và đỉnh cao chính là si-rô…. trứng cá, thêm vào đó là 1 đứa sang nhà chúng tôi chơi thấy anh tay không bóp quả trứng cá, hoặc xé tách từng múi mít nhỏ trông không được vệ sinh lắm nên đã về loan tin cho cả xóm, kết quả nhà tôi phá sản hoàn toàn, cơ sở si-rô của anh em tôi cũng đóng cửa…ôi, cuộc đời 

*********** 

Buồn quá, nhà chẳng có ai, thế là tôi ngồi ôm con Lu coi phim “những thiên thần áo trắng”. Hic, theo ý kiến chủ quan của cá nhân tôi thì dàn diễn viên phải thay màu đồng phục đi, ai đời con trai kiểu gì lại chơi áo hồng chóe, lại còn đội cái mũ calo ,trường kiểu mẫu mà tốn tiều đầu tư đồng phục kiểu thế thì chẳng thà quay về áo sơ mi trắng, quần âu đèn, chơi thêm đôi convert đi…vừa dễ thương mà lại nam tính. 
Bỗng tiếng chuông cửa reo lên inh ỏi, chẳng biết ai đến nhà giờ này nhỉ, thế là tôi lười biếng đứng lên ra mở cửa… tên con trai mà tôi ghét nhất quả đất ló đầu vào : Phong-cơn gió độc. 
-Tép, tép phải giúp tôi. 
Chưa gì hắn đã gào lên nhăn nhó đến khổ sở, cau mày nhìn hắn rồi cúi xuống đất, 1 đứa bé tầm 5 tuổi đang gào mồm ; 
-em muốn đi chơi, hức hức, em muốn đi… 

-Tép à, bố mẹ tôi tự dưng lại giao thằng em họ này cho tôi giữ, mà thề với Tép đây là đứa quái vật mà tôi từng biết, đến con gái tôi còn chưa chiều chuộng được nữa là nó, nó cứ khóc nãy giờ, tôi khổ sở lắm. 
Và để minh họa cho lời của Phong thằng bé bắt đầu gào lên với mức volume to nhất có thể.. 

-thế thì ông đưa nó đi chơi đi. 
Tôi bảo…được lắm, lúc sung sướng thì toàn đi hành hạ, xúc xiểm tôi. Đến lúc gian nan lại cầu cạnh tôi giúp đỡ, đểu thế. 

-đưa đi mà tôi không có kinh nghiệm cũng chịu, nó mà gào ở đám đông thì tôi nhục lắm 
Thằng bé kia lại được đà gào tiếp đợt 2. 

-tôi cũng là con út, có kinh nghiệm gì mà trông đâu. 

-giúp tôi đi, tôi tặng tép mấy cái đĩa rap nhé. 

-tôi vào mạng tải đầy. 

-kèm theo cả hình mà, chất lượng sống động, âm thanh tuyệt hảo, đĩa gốc, bảo đảm chà đi xát lại nhiều lần vẫn chạy ngon từ đây đến lúc mồ yên mã đẹp. 
Khiếp nghe hắn quảng cáo kìa, đúng là thật sự đã đánh vào sở thích thưởng thức+ sở hữu cái đẹp mà lại free của tôi, thế là sau 1 hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng tôi bất lực nói : 
-thôi được rồi..
Huế, 1 tối thứ 7, bù lại cho 1 này nhiệt độ tăng cao thì tối đến lại dịu dàng, mát rười rượi, sông Hương vẫn êm đềm lặng lờ trôi và chiệc cầu Tràng Tiền đẹp hơn tất thảy khi được chiếu sáng bởi ánh đèn đổi màu theo 1 chu trình sắp sẵn. Với nhà văn, nhà thơ khi nói về cầu này người ta nói nó bắc 2 miền thương nhớ, còn đối với những người thực tế trong thời đại bão giá lên cao, người ta hay đùa nhau câu thơ: câu bao nhiêu nhịp, tốn xăng dầu bấy nhiêu. 
Mơ mộng với cảnh đẹp như thế là đủ rồi, trở lại với thì hiện tại, 1 thằng hay xỏ xiên và 1 thằng bé hay mè nheo bên cạnh, trông tôi thật thảm. 

Thằng Hiếu-thằng bé vua con 1 tay cầm tay tôi, 1 tay cầm tay Phong đang nghêu ngao bi bô 1 bài hát gì đấy, khiếp đúng là con nhà giàu được bố mẹ nuông chiều từ lúc bé tí nên lúc nào cũng vòi vĩnh người khác, nó đòi đi uống nước mía, ăn chè, ăn kem, giờ lại còn nổi hứng đi bát bộ, nhiều lúc nó còn chạy lung tung mà chúng tôi khiếp đảm chỉ sợ lạc đành mỗi đứa 1 tay để dễ bề quản lí nó, và cuối cùng nhận được 1 câu quen thuộc giống trong truyện “ con nhà giàu ’’:mới bé tí mà đã có con rồi. 

Gỉa sử như thằng người âm nó được 1 góc đáng yêu của anh Stukasa thì tôi tình nguyện đằng này tôi còn nghe hắn lầm bầm câu “ nói thế mất phẩm giá cháu quá” mà tôi tức đến nổ đom đóm mắt, nếu như sơ khởi của Thiên chúa giáo có câu : Người giàu lên thiên đường còn khó hơn lạc đà chui qua lỗ kim, thì Tép tôi có câu: Tép này mà yêu Phong thì khó hơn Lê Kiều Như đạt giải ca sĩ triển vọng. 

Mà nhân tiện nói đến chuyện ca sĩ hát hò, lúc đi ngang qua Quảng trường đang có chương trình gì đó giao lưu giữa ca sĩ và mấy đứa con nít, người ta mời tụi nó lên hát mấy bài trẻ thơ, eo ơi, tụi nó dễ thương thế, bi bô hát mấy bài mà mẫu giáo tép tôi vẫn hát, thế là chúng tôi nán lại coi như để ôn lại tuổi thơ của mình. 

-cám ơn cháu bé, đây là phần thưởng của cháu . 
Anh MC đẹp trai+ duyên dáng , thánh thiện nói, và sau đó cười rạng rỡ: 

-còn cháu bé nào muốn nhận quà như bạn vừa rồi không ạ ? 

Bọn trẻ con ngượng nghịu giơ tay lên lại hạ tay xuống như biệt động, khiến anh MC không biết đường nào mà lần,sau 1 hồi dáo dác nhìn 4 phương 8 hướng cuối cùng anh hô to hào hứng : 

-đây rồi cháu bé giơ tay cao và thẳng nhất, lên đây nào. 

Chúa ơi, các you tin được không ? là thằng Hiếu của chúng tôi, nó đang vênh mặt cười tí tưởng, thế là tôi và Phong nhìn nhau bỡ ngỡ rồi cũng hân hoan dắt nó lên sân khấu cho nó biểu diễn, thằng bé được cái bạo mà. 

-cố lên nhóc. 
Phong vỗ vai nó lấy tinh thần trước khi cu cậu lên thể hiện giọng ca của mình. 

-Con tên gì ? 
Anh MC cúi xuống hướng mic vào nó ấu yếm hỏi:
-con tên Hiếu ạ . 

-thế Hiếu muốn gửi đến các bạn ở đây bài gì nào ? 

-con …không biết tên, con..mới nghe chiều này ạ. 
Nó ngước cặp mắt trong veo lên nói.. 

-à, không sao… 
Rồi anh ta đứng lên, cười hào hứng nói: 
-Và thưa quý vị, sau đây cậu bé này sẽ gửi đến cho chúng 1 bài hát, dù cậu không biết tên nhưng tôi đảm bảo bài đấy sẽ dễ thương như chính cậu bé này vậy. 

Lập tức, tiếng vỗ tay hoan hô rào rào, khỏi nói, Phong là người vỗ tay to nhất dù hắn luôn mồm phàn nàn về nó từ nãy đến giờ. Xung quanh, tôi nghe tiếng nhiều người suýt xoa: “ con cái nhà ai mà yêu thế nhỉ ?’’…hehe, ngắm kĩ thì tôi thấy nó đáng yêu đấy chứ, nhớ làm các anh chị tự hào nghe em.. 

-cháu xin hát tặng các cô các chú ạ… 

Tôi cười toe toét, không biết nó hát bài gì nhỉ, có thể là bài : lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo, hoặc : em sẽ mùa xuân của mẹ vv….nhưng trật lất : 

-cha ơi…. cha là ai?…mẹ ơi mẹ ở đâu… 
Rồi nó bắt đầu gào lên bằng cái giọng vừa to vừa ngọng líu ngọng lô vì tiếng nói chưa phát triển hết, và đỉnh cao là quằn quại ra giữa sàn : 
-tại sao sin em ra trên đời, mà không cho em…tìn người….em nào có tội tìn gì đâu ? 

Xung quanh tôi và Phong, người ta đang nhìn chúng tôi bằng cặp mắt ái ngại, kèm theo những câu suýt soa: “ đáng thương thằng bé ’’, và thậm chí còn nghe giọng kẻ ngậm máu phun lung tung : “ tôi nghi nó bị ngược đãi lắm ’’ 
Bên tôi,mặt Phong đang méo xếch đến cực độ 

-TẠI SAO TRONG MẤY BÀI HÁT, MÀY LẠI CHỌN BÀI ĐÓ HẢ? 
Phong gào lên đến độ mà tôi tưởng có thể bye bye cái màng nhĩ của mình. 

-em…em.. 
Thằng Hiểu hoảng sợ trước thái độ như sư tử xổng chuồng của anh họ mình mà. 
-em thấy thuộc nó dễ mà.. 

-tao..thật… 
Phòng gào lên và tắc nghẽn ở cổ…mắt Hiếu đã bắt đầu hoe hoe đỏ..và nó cũng phản công lại: 
-HU..HU…ANH PHONG BẮT NẠT CON, BỐ ƠI, MẸ ƠI.. 
Thằng bé sao khi gào bằng mồm, chảy nước mắt còn chưa đủ nó bèn chuyển sang giai đoạn nằm vật ra sàn quẩy đạp ăn vạ…xung quanh, những người xem live show của nó vừa nãy đã bắt đầu nhìn chúng tôi bằng cặp mắt dành cho những kẻ chuyên về bạo hành trẻ em.. 

-Thôi, đủ rồi đấy, em mới bé tí, biết gì. 
Tôi mắng Phong và quay sang dỗ dành nó …hic, giờ tôi mới biết mình thật đúng đắn khi từ bỏ ước mơ làm giáo viên mẫu giáo ngay từ năm lớp 8…Phong cũng đỏ mặt trước thái độ của những người chung quanh, cậu ta bế vội nó và chúng tôi bỏ đi vội vã như dân tị nạn vậy
-anh Phong em muốn ăn xoài. 
Thằng bé đã nín khóc nhưng lại lên cơn vòi vĩnh khi đi ngang qua 1 ngôi nhà có 1 cây xoài xanh trĩu quả. 

-ĂN CÁI GÌ MÀ ĂN, MÀY ĂN THẾ CHƯA ĐỦ HẢ NHÓC? 
Phong cáu kỉnh mắng, và nó lại sử dụng vũ khí tâm lí học, nước mặt tuôn rơi hòa cũng nước mũi….hic hic, tôi và Phong đến khổ với nó mất. 

-ông hái trộm cho nó mấy quả đi. 
Tôi bực mình, tôi thề mà tôi có đứa em trai như Hiếu thì mỗi ngày tôi phải đét *** nó mấy lần cho hả giận….bố mẹ nó chắc cưng nó như cục kim cương nên giờ nó mới hư như thế này. 

Phong nhìn thằng bé kia bất lực, rồi quá trình phân công lao động bắt đầu, Phong lôi thằng bé vào đứng dưới gốc cây để hứng xoài, còn tôi thì có nhiệm vụ đứng gần cửa nhà canh gác báo động khi khổ chủ phát hiện… 
Tưởng chừng mọi việc cứ thế êm đềm trôi đi khi thằng nhóc nhét được 2 quả xoài vào túi, bỗng một con chó từ đầu xông ra và tiếp theo sủa 1 tràng in ỏi như súng AK xả đạn làm tôi chết khiếp 

Từ xa xa, tôi thấy con chó đang bổ nhào về phía người thằng Hiếu. 
-CHẠY ĐI. 
Phong đứng trên cây hét toáng lên. 
Thật bất ngờ, trái ngược với sự lo lắng của tôi và Phong thì nạn nhận bị đe dọa trực tiếp nhất lại bình thản…nằm xuống đất…trước sự tròn mắt dẹt của tôi và Phong 
và, tiếp theo thì 1 tiếng kinh thiên động địa: 
-ĐAU QUÁ, CỨU EM, ĐAU QUÁ 
Thằng bé vùng vẫy lên khóc nức nở, Phong phi thẳng từ cây xuống đá cho con chó đó 1 phát, lập tức nó thay đôỉ mục tiêu quay sang đuổi đánh Phong làm cậu ta chạy bán sống bán chết. Tôi liền chạy lại và vội đỡ thằng bé dậy, áo nó rách 1 mảng bên xương sườn, may chỉ có móng vuốt con ôn vật kia cắm vào chứ nó mà quay sang tấn công bằng mồm thì sự tình còn thảm hơn nữa… 
Nhà kia sáng đèn, và tiếp theo đó chuyện gì xảy ra bạn cũng biết, họ giữ chó lại trong lúc Phong mướt mồ hôi chơi vơi giữa thân cây mít bên cạnh. 
Đầu tiên họ mắng **** chúng tôi một trận nhưng rồi khi thấy thằng Hiếu ngoác mồm khóc vì đau đớn, họ lại thôi và chuyển sang sát trùng vết thương cho nó. Khiếp, lúc đấy ai mà bị bệnh tim ở đây mà nghe nó gào thét vì xót thì chắc là chuyển thẳng vào viện…Trước khi tiễn chúng tôi ra về, chủ nhà còn tử tế tặng thằng bé 1 hộp sữa và căn dặn chúng tôi lần sau thèm chua thì cứ nói với họ 1 tiếng, đừng làm thế mà vạ vào thân…hic, tôi xấu hết cả hổ. 

- MÀY BỊ ẤM ĐẦU À? SAO THẤY CHÓ MÀ KHÔNG CHẠY? 
Giọng Phong gào thét….hic, bình thường tôi không ưa hắn nhưng hôm nay thấy hắn vất vả vì đứa em họ trời đánh của mình, cũng thấy thương thương, không còn ghét lắm 

-em…hức….hức…cô em kể chuyện 2 người bạn và con gấu…khi con gấu chạy đến thì 1 người bạn giả chết…và thoát được…hic hic, em chỉ định…giả chết thôi mà….hic hic… 

Sững sờ, tôi và Phong quay sang nhìn nhau….tôi xoa đầu nó: 
-nín đi em, rút kinh nghiệm lần sau thấy chó thì đừng có giả chết nhé. 

************************* 

Hôm đấy, Phong đúng là bị sao quả tạ chiếu. Bố mẹ hắn và bố mẹ thằng Hiếu thấy sản phẩm của 1 buổi trông em như thế thì xót xa trăm bề và cằn nhằn mãi. Hắn cũng không giải thích nhiều, chỉ im lặng trong trạng thái như thiền và sau đó nói lời xin lỗi với bố mẹ Hiếu,hắn còn nói 1 cách hối lỗi là lần sau không còn mặt mũi nào mà trông thằng bé nữa, còn tôi thì biết tỏng tong là hắn đã tởn đến già với thằng quỷ con này rồi, bản thân tôi cũng không muốn ở lại lâu nên cũng kiếm cớ chuồn về, để nội bộ gia đình người ta tự xử lí.



Từ khóa: Truyện Hay, Truyện Tình Cảm
Trang Chủ Truyện Hay Chỉ một tình yêu
Lên Đầu Trang
Thư Mục Khác
Phát Triển Bởi: Hạ Văn Thanh.
Điện thoại: 0987-772-879.
Email: mkinhnghiem@gmail.com.
Địa Chỉ: Thôn 1, Nghĩa Lâm, Tư Nghĩa, Quảng Ngãi.